Bạch Quân Quân đột nhiên nhớ rằng quả thật Kiều chưởng quỹ đã từng nói không nơi đâu ở núi Vu Tổ là không có cổ trùng, chúng nó sẽ cho chủ nhân biết từng chi tiết đã từng nhìn thấy, nghe được.
Tùy rằng không có ai tinh thông về cổ trùng nghe lén như ông ta nhưng lại có hàng chục người ở trình độ trung bình trở lên, bọn họ tạo thành cơ quan theo dõi ý kiến và thái độ của công chúng ở núi Vu Tổ, gánh vác trọng trách theo dõi núi Vu Tổ.
Cuộc sống của cổ dân ở trong này không hề có bí mật, càng đừng nói đến những danh sĩ ở ngoài đến định cư.
Sau khi nghĩ thông suốt, rốt cuộc Bạch Quân Quân cũng hiểu được động tác kỳ lạ của ông cụ này, nhưng mà nàng lại có nghi hoặc mới.
“Ai đã đưa hương này cho ông?”
Từ lúc nào mà Mặc gia đã nghiên cứu và phát minh ra cả hương thôi miên vậy?
Nàng lại chưa từng nhìn thấy đại thúc què chân và Lâm nương tử thi triển năng lực lợi hại như vậy.
Ông cụ ho một tiếng: “Đương nhiên là bạn của lão phu cho rồi, nhưng mà đây không phải là trọng điểm. Nha đầu à, ta mặc kệ cháu tới đây như thế nào, thừa dịp chưa ai phát hiện ra thì nhanh chóng ra ngoài đi, nếu không cháu sẽ không ra được nữa đâu.”
“Haizz, Lâm nương tử, đứa bé ngốc nghếch kia đã thoát ra rồi thì không nên trở về, ai ngờ con bé lại hồ đồ đến mức bảo cháu tới cứu ta, đây chẳng phải là lấy mạng sống của các cháu ra làm trò đùa sao?”
“Rốt cuộc thì có chuyện gì?” Bạch Quân Quân nhướng mày: “Hay là núi Vu Tổ nhốt mọi người?”
Theo như lời của Lâm nương tử thì lúc ấy khi núi Vu Tổ ra mặt thu nhận và giúp đỡ sư đồ bọn họ đã dùng lễ dành cho khách để tiếp đãi bọn họ nhưng bây giờ nhìn hành động của ông cụ thì lễ dành cho khách ở đâu ra chứ? Khách nhà ai mà có dáng vẻ như vậy?
Ông cụ không khỏi thở dài: “Ta cũng không tiện định nghĩa có phải là giam lỏng hay không, không chỉ chúng ta mà trạng thái cuộc sống của tất cả cổ dân đều là như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể sống vì Vu thần, không thể có chút ý chí nào của mình.”
Đối với những cổ dân từ nhỏ đã lớn lên ở đây mà nói thì đây chỉ là cuộc sống bình thường mà thôi, nhưng đối với danh sĩ mà nói, cuộc sống như vậy lại là điều không thể chịu đựng được.
Có điều một khi đã đi vào núi Vu Tổ thì việc muốn rời đi hay không rời đi sau khi tròn ba ngày lại không dễ dàng như vậy.
Đây cũng là chuyện ông cụ phát hiện ra sau khi sinh sống ở trong này một khoảng thời gian.
Ông cụ cảm khái lần nữa, may mà lúc trước ông không hề ngăn cản khi biết rõ hành động của đồ nhi ngốc nghếch mà mở một con mắt nhắm một con mắt cho nàng ta chuồn đi, nếu không nơi này sẽ có thêm một oán linh* rồi.
Ông ấy thì vẫn ổn, đã hơn năm mươi tuổi, cứ nhịn mãi nhịn mãi rồi cũng chả cần nhịn nữa, nếu Lâm nương tử ở lại nơi này thì chẳng phải sẽ hao phí cả đời ở đây sao?
Cho nên ông cụ không ngừng cầu nguyện cho Lâm nương tử đừng bao giờ trở về.
Dường như ông trời nghe được lời cầu nguyện của ông ấy nhưng hình như không nghe thấy toàn bộ.
Lâm nương tử đúng là không trở về nhưng lại bảo một tiểu nha đầu đến đây.
Đồ nhi ngốc nghéch này không phải đang hại người sao?
Đương nhiên đồ nhi của ông ấy chắc chắn không phải cố ý đâu, dù sao sau khi nàng ta rời đi, núi Vu Tổ cũng không có gì khác lạ cả.
Nhất định nàng ta nghĩ rằng nơi này an toàn cho nên khi nghe thấy mấy người bạn nhỏ này muốn vào núi Vu Tổ mới bảo bọn họ nhân tiện mang theo sư phụ của mình ra ngoài.
Đối với sự xuất hiện của Bạch Quân Quân, ông cụ tưởng tượng ra một câu chuyện tương đối hợp tình hợp lý, nhưng nếu thật sự là như vậy… ông cụ nước mắt đầm đìa, Mặc gia bọn họ thật đúng là quá có lỗi với mấy người trẻ tuổi này.
“Tiểu cô nương, cháu yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách đưa hai người bạn của cháu ra ngoài, bây giờ cháu cứ quay về theo đường cũ đi, chờ ở bên ngoài là được rồi, đừng đi vào nữa.”
“?” Bạch Quân Quân.
Có phải ông cụ này hiểu lầm điều gì hay không?
Ông cụ không quan tâm đến nàng nữa, chỉ lục lọi trong túi, phát hiện đồ ở trong túi không còn bao nhiêu, phòng chừng không đủ để tiểu nha đầu dùng để phòng thân khi đi ra ngoài, chỉ có thể từ bỏ, nói: “Bỏ đi, trước tiên cháu cứ trốn ở nơi này của ta đã, để ta chuẩn bị vài thứ bảo đảm cho cháu an toàn trên quãng đường ra ngoài rồi hẵng đi.”