Ông cụ vẫn rơi vào trong kịch bản phản cứu viện mà ông ấy tự nghĩ ra như cũ, không thể tự thoát khỏi.
“…” Bạch Quân Quân.
Nhìn thấy ông cụ nhiệt tình đã sắp xếp xong xuôi cuộc đời cho mình, Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài: “Sơn Hải tiên sinh, có lẽ ông hiểu lầm rồi. Lần này cháu vào đây không chỉ để đưa ông ra ngoài, cháu còn một nhiệm vụ khác, cho nên ông không cần lo lắng, chỉ cần phối hợp với cháu là được.”
“Hả?” Ông cụ mở to hai mắt nhìn.
Ông ấy vừa nghe thấy gì thế?
Chỉ mỗi tiểu nha đầu này mà còn muốn làm việc gì ở đây sao?
Có đáng tin hay không vậy?
Bạch Quân Quân bình tĩnh nhìn ông ấy: “Ông không cần quan tâm đến chuyện này, ông thật sự không biết chút gì về cuộc tranh cử thánh nữ sao?”
Sơn Hải tiên sinh lắc đầu.
Ngày thường ông ấy chỉ quan tâm đến việc ngồi ăn chờ chết thôi, hoàn toàn không quan tâm đến những tình huống hỗn loạn, kỳ lạ, biến đổi ở bên ngoài.
Nếu biết rằng một ngày kia sẽ có người đến cứu mình thì chắc chắn ông ấy đã điều tra rành mạch rõ ràng rồi.
“Nhưng mà hàng xóm của ta là một người rất thích buôn chuyện, nếu cháu muốn biết điều gì thì mai ta sẽ đi hỏi thử xem.”
“Hàng xóm của ông là ai? Có thể tin được không?”
“Yên tâm đi, ông ấy ngoài việc dừng không được, ngồi không yên, lắm mồm một chút, xoi mói chút đỉnh ra thì không có khuyết điểm gì cả, tính cách cũng ổn.”
“…” Bạch Quân Quân
“Cháu đừng nhìn ông ấy như thế chứ y thuật của ông ấy giỏi lắm, rất thân quen với cổ dân. Đúng rồi hương thôi miên cũng là do ông ấy điều chế ra, quan trọng nhất là ông ấy rất quan tâm đến tình hình bên ngoài, nếu biết cháu là người từ ngoài đến thì chắc chắn sẽ rất thích thú trò chuyện với cháu.”
Nghe mãi nghe mãi, trong đầu Bạch Quân Quân bỗng lóe lên một tia sáng, bóng dáng của một người chợt xuất hiện: “Xin… hỏi tên người hàng xóm này của ông…”
“Lão Hạc.”
Hạc…
Bạch Quân Quân lại nhướng mày, trên đời này lại có chuyện khéo như vậy sao?
Bạch Quân Quân gãi gãi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không dối gạt gì ông, vị Lão Hạc tiên sinh này… có lẽ là sư phụ cháu, Đan Hạc tiên sinh nổi danh ở trong chốn giang hồ cũng nên.”
“???” Ông cụ không ngờ rằng tiểu cô nương xuất hiện lúc nửa đêm này lại là người quen.
Nói ra thì dường như Lão Hạc cũng từng nhắc đến đồ nhi của mình, nhưng mà đại khái hình dung là… những người phú quý quyền lực không thể đạt được thành công do năng lực kém cỏi.
Ông ấy nói mỗi lần nhận đồ đệ cũng chẳng phải là tự nguyện, dù sao ông ấy đã quen nhàn vân dã hạc* rồi, không muốn bị đồ đệ ràng buộc.
Có điều đuổi những người nhà nghèo thì dễ nhưng tất nhiên không dễ lừa gạt được những người phú quý quyền lực, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của bọn họ, ông ấy chỉ có thể gắng gượng nhận đồ đệ.
Nhưng vì để tránh phiền phức, mỗi lần đi đến một chỗ ông ấy chỉ nhận một đồ đệ, ai ngờ biến khéo thành vụng, làm cho càng nhiều người muốn bái sư. Cuối cùng lúc dạo chơi đến Hoàng đô, sau khi bị bắt nhận một quý nữ, ông ấy lập tức nhanh chóng rửa tay chậu vàng, không nhận đồ đệ nữa.
Những đồ đệ đó đều không phải do ông ấy tự nguyện nhận cho nên mỗi lần cũng chỉ tùy tiện dạy sơ qua rồi lại viện cớ chạy mất.
Dù sao bọn họ cũng không thèm quan tâm đến chuyện học được bao nhiêu mà chỉ là muốn có được thanh danh tốt là trò giỏi của Đan Hạc tiên sinh mà thôi.
Sau đó chiến tranh loạn lạc bắt đầu, lúc đi ngang qua núi Vu Tổ ông ấy bị ép buộc phải vào đây, từ đó đến nay ở lại núi Vu Tổ.
Nhưng mà đã quen với nhàn vân dã hạc nên lúc đến nơi này ông ấy mới đột nhiên phát hiện nơi này vô cùng không tự do, vì thế mỗi ngày đều tích lũy sức lực muốn chạy trốn.
Sau khi nhớ lại một lần những gì mà Đan Hạc tiên sinh đã trải qua, ông cụ sững sờ nhìn thoáng qua tiểu cô nương.
Chẳng lẽ đây là người vốn có địa vị cao quý trong những người phú quý quyền lực ở trong truyền thuyết?
Nhưng… không phải nói những người phú quý quyền lực đều là đồ vô dụng sao?
Tiểu nha đầu này có thể đến núi Vu Tổ, không giống đồ vô dụng lắm.
Cũng không biết là người nào trong những đồ đệ của Lão Hạc nữa.
Bạch Quân Quân không biết suy nghĩ trong lòng ông cụ, nhìn thấy ông ấy sững sờ, cỏn tưởng là ông cụ bị duyên phận đáng chết này làm cho sợ hãi.
Vì thế mới mở miệng trước: “Cho nên, tiên sinh có thể dẫn cháu đi gặp sư phụ cháu không?”
“Nhưng… có thể thì có thể nhưng… sao ta biết được những lời cháu nói có phải thật hay không?”