Ông cụ hơi nghi ngờ, dù sao… nha đầu kia nhìn không giống đồ vô dụng.
“Hay là bây giờ ông đi gọi ông ấy đi, cứ nói Bạch Quân Quân đến đây là được.”
“Bạch Quân Quân?” Ông cụ nhướng mày.
Tài nữ đệ nhất thiên hạ, đệ tử chân truyền của Lão Hạc?
Nói như vậy thì hình như là đồ đệ lợi hại nhất của Lão Hạc thật.
Ông cụ quan sát một lượt từ trên xuống dưới rồi lại tưởng tượng ra một câu chuyện cảm động trời đất: “Cháu cố ý tới cứu sư phụ đúng không?”
“…” Bạch Quân Quân đen mặt: “Chỉ có thể nói là thuận tiện thôi.”
Ông cụ lại đầm đìa nước mắt, nhìn xem cô nương này tốt như thế nào đi, để trong lòng sư phụ không có gánh nặng mà giả vờ rằng mình chỉ thuận tiện tới cứu sư phụ, nhưng không phải nàng cố ý tới cứu sư phụ thì còn có thể tới cứu ai được chứ? Chẳng lẽ là ông ấy sao?
Bạch Quân Quân không biết suy nghĩ trong lòng ông cụ, nhìn thấy ông ấy lại lộ ra vẻ mặt tự mình cảm động một lần nữa thì không khỏi lại đặt câu hỏi: “Cho nên tiên sinh có thể giúp cháu đi tìm sư phụ không?”
Ông cụ gật đầu: “Không thành vấn đề có điều cổ trùng ở chỗ ta đang ngủ nhưng bên chỗ Lão Hạc vẫn còn tỉnh, nếu bây giờ ta qua đó thì cổ trùng bên kia sẽ báo cáo mọi chuyện lên trên, ngộ nhỡ làm cháu bại lộ, vậy thì hỏng bét.”
Dù sao ngay cả Lão Hạc tinh thông y thuật cũng đều bó tay với cổ trùng ở nơi này, càng đừng nói đến kiểu người phú quý quyền lực chỉ học được sơ qua như Bạch Quân Quân.
“Không sao cả, ông cứ việc đi đi, người khác hỏi ông thì ông cứ bảo là mộng du.”
Thật ra Bạch Quân Quân cảm thấy không quan tâm lắm, không phải nàng chưa từng làm ra chuyện tận diệt người khác, cùng lắm thì lặp lại lần nữa, tận diệt đi là xong.
Đương nhiên, những điều trên chỉ giới hạn trong suy nghĩ của nàng mà thôi, trước khi tìm được Hồ Ly, nàng vẫn không dám liều lĩnh.
Lúc này, sau khi được Bạch Quân Quân khuyến khích, Sơn Hải tiên sinh quả nhiên đứng dậy đi về viện cách vách.
Một mình Bạch Quân Quân ở dưới bàn, chẳng bao lâu sau chợt nghe thấy tiếng bước chân của hai người càng lúc càng gần.
Nàng ngước mắt, lập tức nhìn thấy hai ông cụ đang chổng mông nhìn người đang ở dưới bàn là nàng.
“…” Bạch Quân Quân.
“…” Đan Hạc tiên sinh.
Hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, trong thoáng chốc không ai lên tiếng.
Sơn Hải tiên sinh ngồi xổm một bên không khỏi nghi hoặc: “Sao? Nhận nhầm người hả?”
À…
Đan Hạc tiên sinh mà Bạch Quân Quân quen biết là một ông cụ tuấn tú có phong thái thần tiên với bộ râu mỹ nhân* ở dưới cằm nhưng ông cụ trước mắt nàng lại mặc một bộ y phục bằng vải đay màu xanh, trên đầu cũng đội khăn chít đầu màu xanh, ngoài việc không đeo phụ kiện ra thì cũng không có gì khác biệt lắm với người Vu tộc, râu cũng đã được cạo sạch sẽ, lúc này lộ ra khuôn mặt đầy đủ, không còn vẻ tiên khí lượn lờ như trước kia nữa.
Thêm cả việc có lẽ đồ ăn thức uống của núi Vu Tổ cũng bình thường nên sắc mặt của Đan Hạc tiên sinh hơi xanh xao.
Nhưng… nếu nhìn kỹ lại thì khuôn mặt xanh xao này hẳn không phải do đồ ăn thức uống mà càng giống trúng cổ hơn.
Sinh sống ở núi Vu Tổ nhiều năm như vậy rồi, trúng chút cổ dường như cũng bình thường.
Sau khi phân tích xong, Bạch Quân Quân mới bình tĩnh vẫy vẫy tay với ông ấy: “Đã lâu không gặp, sư phụ.”
“Thập… thập nhất… Không phải, khụ, Quân… Quân Quân, sao con lại tới đây?”
Đan Hạc tiên sinh quen đánh số những đồ đệ phú quý quyền lực của mình, nhìn thấy Bạch Quân Quân thì lập tức mở miệng thốt lên, sau khi mất bò mới lo làm chuồng, bổ sung: “Khụ, ý ta là sao con lại biết ta ở trong này?”
Bạch Quân Quân nở nụ cười: “Con đến đây làm việc, đồng thời nhận sự ủy thác của Lâm nương tử giúp nàng ấy đưa sư phụ ra ngoài, không ngờ lúc chúng con đang trò chuyện thì phát hiện sư phụ cũng ở đây, cho nên nhân tiện muốn hỏi ý kiến của ngài xem có bằng lòng ra ngoài với chúng con không.”
Đan Hạc tiên sinh đặt mông ngồi xuống dưới bàn, trong ánh mắt toát ra ánh sáng: “Chắc chắn rồi. Nhưng mà… thập thất, con vẫn còn có việc lui tới với núi Vu Tổ hả?”