Nếu thật là có nghiệp vụ qua lại, vậy thì quá tốt rồi, nói không chừng thật sự có thể nói một tiếng với cổ chủ, cho ông ấy một giấy chứng nhận thông hành rời khỏi nơi này là được.
Trong mắt Đan Hạc tiên sinh tràn đầy chờ mong.
"..." Bạch Quân Quân.
Làm sao những ông cụ này từng người lại có năng lực thêu dệt như vậy.
"Con chỉ là việc tư, không phải việc công."
Việc tư?
Đan Hạc tiên sinh lộ ra vẻ thất vọng, vậy thì xong đời, xem ra tiểu nha đầu này nói không chừng muốn ở lại đây cả một đời phụng dưỡng ông ấy.
"Nha đầu à, rốt cuộc con ăn gan hùm mật báo gì mà lại đơn thương độc mã xông vào núi Vu Tổ."
Biết được mục đích của Bạch Quân Quân, phản ứng của Đan Hạc tiên sinh và ông cụ gần như giống nhau như đúc, hoàn toàn không coi trọng.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ: "Thầy cũng đừng quản con ăn cái gì nữa. Nhân lúc trời còn chưa sáng hai vị nhanh nói với con tình hình của núi Vu Tổ một chút, để cho con bố trí kế hoạch một lần nữa đi."
Lời của Bạch Quân Quân đã đến mức này rồi, hai ông cụ cũng chỉ có thể phối hợp.
"Con muốn hiểu rõ cái gì?"
"Con muốn biết tình hình của Vu Noãn và bây giờ nàng ta ở nơi nào."
"Vu Noãn à..." Đan Hạc tiên sinh quả nhiên không khiến cho Bạch Quân Quân thất vọng, ông ấy sờ lên ria mép không tồn tại nói: "Vu Noãn hiện tại không ổn lắm."
"Sao lại nói vậy?"
"Đoạn thời gian trước thúc phụ của con bé chết rồi, chỗ dựa cuối cùng của Vu Noãn đã mất, vốn dĩ tình thế đang tốt đẹp số người ủng hộ con bé chợt giảm.Còn nữa cổ chủ bế quan, hai ngày trước sư thúc của con bé tìm ra được một sai lầm của Vu Noãn, hiện tại con bé bị giam ở Tư Quá Nhai chờ cổ chủ xuất quan xử lý."
"Tư Quá Nhai?" Bạch Quân Quân nhướng mày: “Đó là nơi nào?"
Đoán chừng Kiều chưởng quỹ không dự liệu được Vu Noãn lại ở Tư Quá Nhai, cũng chưa nói đến thông tin về nơi này.
Bạch Quân Quân mờ mịt, Đan Hạc tiên sinh đưa tay chỉ lên đỉnh đầu: "Tư Quá Nhai ở phía trên."
"?" Bạch Quân Quân không hiểu.
Nhìn thấy đồ nhi vẻ mặt khó hiểu, Đan Hạc tiên sinh vẽ trên mặt đất một ngọn núi: "Chúng ta ở chân núi, sườn núi là Thần điện, bên trên là rừng trùng, từ rừng trùng đi lên là Tư Quá Nhai."
Bạch Quân Quân sáng tỏ: "Tư Quá Nhai có thể tùy ý đi lên không?"
"Con có bản lĩnh xuyên qua rừng trùng thì có thể đi lên." Đan Hạc tiên sinh trả lời chắc chắn: "Nhưng... Con vẫn nên từ bỏ đi, phía trên độc trùng hoang dại rất nhiều, ngay cả người bản địa cũng chưa chắc có thể làm được, chớ nói chi là người bình thường."
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ, lần này đầu tiên vốn là vì cứu người, đừng nói Vu Noãn ở Tư Quá Nhai, cho dù nàng ta ở trên thiên đường, vậy cũng phải nghĩ cách đi lên một chuyến mới được.
Nhìn đồ đệ vẫn như cũ tâm ý không thay đổi, Đan Hạc tiên sinh nhịn không được lắc đầu: "Thập Nhất à, ngươi có phải điên rồi hay không, nơi này không phải Hoàng Đô, không phải nơi mà con lấy ra đòn sát thủ là có tác dụng."
"?" Bạch Quân Quân.
Thập Nhất là ai? Còn nữa đòn sát thủ của nàng là cái gì? Chẳng lẽ sư phụ tiện lợi còn biết?
Đan Hạc tiên sinh hoàn toàn không ý thức được mình vừa lén gọi tên hiệu của Bạch Quân Quân, vẫn như cũ ân cần khuyên bảo: "Gần đây Thánh nữ tranh cử, núi Vu Tổ vốn dĩ ở trong trạng thái toàn bộ chuẩn bị chiến đấu, hơn nữa trong khoảng thời gian này đấu cổ bắt đầu rồi, bây giờ khắp rừng trùng đều là cổ trì, lúc này con đi lên sẽ chỉ bị người khác coi như là người xâm nhập, thẩm vấn cũng không cần, trực tiếp ném vào bên trong cổ trì."
Người nơi này không nhận tiền tài dụ hoặc, cũng không quan tâm quyền thế địa vị bên ngoài, cũng không phải nàng lấy ra thân phận muốn nhúng tay vào là có ích.
Nhưng Bạch Quân Quân không bị nguy khó áp bách, nàng chỉ nghe được một tin tức quan trọng... Đấu cổ.
Kiều chưởng quỹ đã từng nói, đấu cổ là hoạt động không định giờ tổ chức ở núi Vu Tổ, một khi đấu cổ bắt đầu, toàn bộ vùng núi Vu Tổ đều là chiến trường Tu La.
Mọi người sẽ bỏ cổ nuôi trong khoảng thời gian này vào trong cổ trì, để chúng nó tàn sát lẫn nhau, con cuối cùng lưu lại lại được người thắng đi luyện hóa.