Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 818 - Chương 818. Đồ Điên

Chương 818. Đồ điên Chương 818. Đồ điên

Về phần quá trình luyện hóa sẽ khó tránh khỏi có ma sát va chạm với cổ dân, thế nhưng núi Vu Tổ cũng không để ý.

Bạch Quân Quân không nghĩ tới cổ chủ sẽ biết đùa như thế, lại đặt thời gian tuyển chọn Thánh nữ và đấu cổ cùng nhau, hơn nữa bản thân lại bế quan vào lúc này, nói không phải cố ý cũng khó.

Cũng không biết cổ chủ đến tột cùng là thứ yêu gì, còn nữa bây giờ hồ ly đã mai phục ở một nơi nào đó, hay là đã rơi vào trong cổ trì nào đó rồi?

Nghĩ đến khả năng này, Bạch Quân Quân không khỏi giật mình trong lòng: "Gần đây... Có kẻ ngoại lai nào xâm nhập hay không?"

"Kẻ ngoại lai?" Đan Hạc tiên sinh nghi ngờ vò đầu: "Hình như Vu Noãn bị nhốt ở Tư Quá Nhai quả thực có liên quan đến kẻ ngoại lai, nhưng tin tức này bị phong tỏa, cụ thể ta cũng không biết."

Sơn Hải tiên sinh có chút tiếc nuối: "Hai tiểu đồng bọn của Quân Quân đã đến trước mấy ngày rồi, nhưng bây giờ con bé và bọn họ không liên lạc được với nhau."

Đan Hạc tiên sinh nhướng mày, đối với sự xâm nhập lỗ mãng vào nhà chòi của tiểu bằng hữu vô cùng không đồng ý, phê bình vài câu ông ấy mới thở dài: "Chỉ sợ tiểu đồng bọn của con đã lành ít dữ nhiều, dù sao từ trước đến nay trên núi Vu Tổ đối phó với đám sâu kiến tự tiện xông vào đều là giết tại chỗ, đến nay còn chưa có kẻ ngoại lai nào đáng giá để thông báo cảnh giới toàn núi.

Hơn nữa Vu Noãn cũng bị nhốt rồi, càng nói rõ bọn họ đã gặp bất trắc."

Cho dù Đan Hạc tiên sinh nói rất kinh khủng, nhưng Bạch Quân Quân vẫn rất bình tĩnh, nàng tin tưởng vững chắc vào thực lực của hồ ly không đến mức im hơi lặng tiếng đã bị người khác xoáp bỏ.

Ở trong đó chỉ sợ còn có ẩn tình.

"Nơi này có mật đạo có thể thông lên trên núi hay không?"

Đan Hạc tiên sinh nhẫn rồi nhịn, thực sự nhịn không được giơ tay vỗ đầu đồ nhi: "Có phải con điên rồi hay không, con còn muốn mật đạo gì đây. Vi sư nếu như biết mật đạo ở nơi này, còn bị giam ở chỗ này ba năm hay sao?"

"..." Bạch Quân Quân.

"Còn nữa, cho dù có mật đạo cũng không phải chỗ mà con có thể đi, hơn nữa con tìm được mật đạo thì sao? Còn có thể đến Quỷ Môn quan kéo bọn họ trở về sao!"

"Có thể cố gắng thì cứ cố gắng." Bạch Quân Quân thành thật trả lời.

Chỉ cần không chết hết, thì vẫn có hi vọng.

Đan Hạc tiên sinh thiếu chút bị tức chết.

Sơn Hải tiên sinh vừa rồi đã cảm thấy Bạch Quân Quân vô địch, hiện tại càng thấy nàng vô địch vô cùng, không nhịn được xuống nước khuyên Đan Hạc: "Quân Quân đã nói như vậy rồi, ông cứ quan tâm cái gì nguy hiểm hay không, biết thì mau nói đi."

Nếu như nói Đan Hạc tiên sinh là người không xứng với chức tiện nghi sư phụ, vậy Sơn Hải tiên sinh tuyệt đối chính là một người sư phụ vô cùng chuyên nghiệp.

Cho dù chỉ vừa mới tiếp xúc với Bạch Quân Quân, nhưng từ trong giọng nói của nha đầu ông ấy có thể nghe ra được nàng nhất định sẽ xông ra ngoài.

Thay vì sợ nàng ra ngoài mà che giấu không nói, không bằng nói rõ vấn đề.

Cho dù nàng thủy chung sẽ ra ngoài, nói cho nàng chỗ nguy hiểm tốt xấu gì cũng có thể lẩn tránh một chút.

"Thảo nào những đồ nhi đó của ông cứ từng người lén lút đi ra ngoài."

Đan Hạc tiên sinh bất đắc dĩ chửi thầm một câu lúc này mới trả lời: "Nơi này quả thực có một mật đạo chuyên dành cho cổ chủ, nhưng nghe nói ở trong cấm địa, bên ngoài không có."

Cấm địa?

Bạch Quân Quân nhướng mày, nơi này Kiều chưởng quỹ ngược lại đã nói qua.

Đó là địa bàn thuộc về cổ chủ, chỉ có hắn mới có thể đến.

Bạch Quân Quân chắp tay thở dài với hai ông cụ: "Đa tạ sư phụ, còn nữa, người có thể giúp con mượn một bộ y phục của cô nương Vu tộc hay không?"

Dù sao bản thân Đan Hạc cũng mặc y phục của Vu tộc, mượn thêm một bộ không khó lắm, Bạch Quân Quân nghĩ như thế.

Đan Hạc tiên sinh nhịn không được ngửa mặt lên trời mắt trợn trắng.

Mượn y phục đương nhiên là dễ, chỉ là hiện tại là lúc mượn quần áo sao?

Đồ nhi có phải điên rồi hay không, nàng cho nàng là nữ hiệp đương đại?

Bình Luận (0)
Comment