Bạch Quân Quân hiếu kỳ từ từ mở cái bình ra, đập vào mặt đều là mùi thơm của thảo dược, ngửi mùi thuốc nàng đại khái đánh giá ra được những công dụng của dược liệu này.
Đối với Đan Hạc tiên sinh lại bội phục thêm mấy phần, ông già này nổi danh toàn thiên hạ không khỏi âm thâm liếc nhìn Đan Hạc tiên sinh một chút, được rồi, sư phụ tiện lợi đầy nghĩa khí như thế, nàng cũng nhất định sẽ đưa ông ấy đi ra ngoài.
Bạch Quân Quân thay xong y phục lại đeo lên trang sức bạc, nhìn qua thật đúng là gần như những cô nương ở núi Vu Tổ.
Nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy không giống, dù sao trên núi Vu Tổ không có cô nương nào xinh đẹp như vậy.
Đan Hạc tiên sinh lại móc từ trong ngực ra một cái bình bôi lên mặt Bạch Quân Quân.
"? ? ?"
Bạch Quân Quân vẫn như cũ chỉ ngửi thấy một mùi hương cây cỏ, nhưng lại không biết là cái gì.
Chờ Đan Hạc làm xong, Sơn Hải ở bên cạnh sợ hãi thán phục: "Thật sự là thần kỳ."
Lúc này mặt Bạch Quân Quân đã đen đi một vòng, hai con mắt, cái mũi cũng không còn cao như vậy, liếc mắt mặc dù không có gì kỳ quái, nhưng khí chất trước đó hoàn toàn bị che giấu, cuối cùng càng giống cô nương ở đây hơn.
"Thuật dịch dung của lão Hạc quả nhiên danh bất hư truyền!" Sơn Hải tiên sinh tấm tắc khen ngợi.
"Cái này không phải thuật dịch dung gì cả, chỉ là một vài thuật che mắt thôi."
"Ta mặc kệ, như này tự nhiên hơn, với ta mà nói đã đủ thần kỳ."
Lúc này ông cụ Sơn Hải gần như say mê tiểu đệ Đan Hạc.
Bạch Quân Quân cũng không nhịn được quay lại tìm cái gương để xem, khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt mình, nàng cũng không nhịn được mà cảm khái.
Đan Hạc tiên sinh không dùng mặt nạ da người gì đó, mặt vẫn là mặt của nàng, nhưng ngũ quan ban đầu của nàng không biết vì sao lại trở nên bằng phẳng, bởi vì nước cỏ cây mà một thân da thịt trắng nõn trong suốt cũng được che giấu.
Không hổ là thuật sĩ vân du bốn phương, nhìn thủ đoạn này, thời điểm then chốt quả nhiên có thể có tác dụng lớn.
Bạch Quân Quân cũng không tự giác giơ ngón tay cái lên!
Cứ như vậy, Bạch Quân Quân đeo một khuôn mặt bình thường xuất phát.
Sáng sớm, phần lớn cổ dân đều phải lên núi tìm kiếm thức ăn trùng.
Cái gọi là trùng ăn, chỉ là cung cấp thức ăn cho cổ trùng ăn, những con trùng bình thường trở thành cổ vương hoặc là có hi vọng trở thành cổ vương, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều phần thưởng, mà những phần thưởng này thì cần cổ dân săn bắt.
Cổ dân tìm kiếm thức ăn cho trùng khắp núi đồi, căn cứ vào chất lượng thức ăn đổi lấy vật tư sinh hoạt khác.
Bạch Quân Quân cũng xen lẫn trong nhóm người này đi phía sau, đi theo đám bọn họ lên núi.
May mà bên núi Vu Tổ mây mù quấn quanh khắp nơi, mọi người ngược lại không nghĩ tới, sáng sớm lại có người xa lạ lẫn vào trong đội ngũ.
Đoàn người vùi đầu đi lên trên núi, một đường đi qua rất nhiều nhà sàn.
Những nhà sàn này, càng lên cao thì càng khí phái.
Có cái sân trước sân sau trồng hoa trồng cỏ, có cái thì nuôi rất nhiều dã thú hình thù kỳ quái.
Đây chính là dã thú nguyên sinh của núi Vu Tổ, nghe Kiều chưởng quỹ nói có cổ dân thích thuần dưỡng một số dã thú bản địa hoặc ăn hoặc dùng để trông nhà bảo vệ.
Bạch Quân Quân quan sát cả đường, khoảng chừng hai nén nhang, khu dân cư nhà sàn đã kết thúc.
Nói ra thì, nơi này phát triển mấy ngàn năm cũng chỉ có hơn ngàn hộ, mỗi hộ năm ba người, toàn bộ núi Vu Tổ nhiều lắm cũng chỉ năm ba ngàn người mà thôi, thật sự là điển hình cho nhân khẩu không quá hưng vượng.
Sở dĩ sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, là do bọn họ có yêu cầu cứng nhắc đối với độ tinh khiết của huyết thống một cách không bình thường, người trong tộc căn bản không cho phép có quan hệ thông gia với ngoại tộc.
Có điều Kiều chưởng quỹ nói gần đây cổ chủ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng ta cho phép có quan hệ thông gia với ngoại tộc.
Nhưng kết hôn với người khác họ, người kia nhất định phải gia nhập Vu tộc, hơn nữa ba đời không cho phép tham dự thánh nữ núi Vu Tổ hoặc tranh cử trưởng lão.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân thứ hai, vậy thì phải nói một chút về khí hậu nơi này.