Bọn họ nghe thấy gì vậy…
Bọn họ… bọn họ đang dặn dò hậu sự mà.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa biết là do nguyên nhân gì nhưng da thịt đang nhanh chóng trở lại bình thường, có điều dù sao vừa rồi cũng bị hàng trăm hàng nghìn con độc trùng cắn xé, e rằng trong cơ thể đã chứa không biết bao nhiêu độc tố, dữ nhiều lành ít là điều đương nhiên.
Tỷ muội này lại bảo bọn họ nhanh chóng uống nước rồi dẫn đường đi cứu người.
Hai người không khỏi đỏ hoe mắt: “Chỉ sợ chúng ta không thể ra khỏi động cổ trùng này.”
“Ngươi đừng có lãng phí thời gian với chúng ta nữa, nhanh chóng đi cứu người đi.”
“…” Bạch Quân Quân.
Sao hai người này cũng thích tự mình dàn dựng kịch bản thế nhỉ?
Hai tiểu cô nương kia không quan tâm đến Bạch Quân Quân nữa, còn đang bi ai vì sắp phải rời khỏi nhân thế.
Bạch Quân Quân nhịn không được đỡ trán: “Nếu không, trước tiên các ngươi đứng dậy đi hai bước thử xem?”
“?” Tiểu cô nương sửng sốt.
“Ta dám cam đoan, bây giờ các ngươi khỏe mạnh hơn bất cứ ai.”
“???”
Lúc này hai cô nương mới muộn màng phát hiện ra trên người đã không còn đau đớn nữa, thậm chí cổ bản mạng đang hấp hối trong cơ thể kia cũng đang chậm rãi khôi phục nguyên khí.
“!!!”
Cuối cùng hai người mới ý thức được điều không thích hợp, nhìn Bạch Quân Quân có vẻ hơi xa lạ, cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”
Bạch Quân Quân sờ sờ hai má: “Ta là ai không quan trọng, các ngươi chỉ cần biết ta đứng về phía các ngươi là đủ rồi. Không phải nói Vu Noãn đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm sao? Nhanh chóng uống nước rồi dẫn đường. Nếu chậm nữa thì ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Tuy rằng hai cô nương này không thể xác định được thân phận của Bạch Quân Quân nhưng mà chỉ có thể xem ngựa chết là ngựa sống*, không tiếp tục cố chấp nữa mà ngoan ngoãn uống nước.
Cũng trong nháy mắt nước chảy vào bụng, một chút mỏi mệt cuối cùng trong cơ thể cũng biến mất, hai người xông ra bên ngoài với tinh thần phấn chấn.
Bạch Quân Quân hài lòng nhếch môi.
Nàng rất thích những tiểu cô nương kiên cường như vậy.
Vì thế ba người nhanh chóng đi lên núi.
Lúc này thị nữ của Vu Vân Lan, những người lên núi trước một bước đang hùng hổ đi vào Tư Quá Nhai.
Trên đỉnh núi Vu Tổ mây mù lượn lờ, nơi này có hàng vạn hàng nghìn căn phòng được tạc trong hang đá, mục đích sử dụng của mỗi một căn cũng không giống nhau, có căn dùng để bế quan tu luyện, có căn dùng để thuần dưỡng cổ trùng, còn có căn lại dùng để nhốt phản đồ.
Trong đó nhà giam nhốt phản đồ được bố trí tại chỗ cao nhất, nơi này cũng lạnh khủng khiếp, phàm là người đi ra sau khi tiến vào nơi này nhất định sẽ bệnh tật quấn thân.
Bình thường nếu không có chuyện gì lớn thì cũng sẽ không có người vào Tư Quá Nhai.
Thị nữ đi vào nơi này cũng chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng mà lúc bọn họ đi vào trong hang động thì lại phát hiện nơi này trống rỗng. Nhà giam cũng chỉ lớn có chừng đó, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy hết toàn bộ mọi thứ nhưng bây giờ bóng dáng của Vu Noãn đâu rồi?
Nhìn thấy như vậy, thị nữ mở to hai mắt: “Vu Noãn đâu rồi?”
Bốn người chỉ cảm thấy việc lớn không tốt, nhanh chóng mở khóa đi vào nhưng mà trong hang đá chẳng có gì khác ngoài một mùi tanh tanh, ngọt ngào và kiều diễm.
“Mau quay về bẩm báo thánh nữ, Vu Noãn trốn thoát rồi, nếu để cho nàng ta tìm thấy cổ chủ trước một bước thì chỉ sợ thánh nữ sẽ chịu không nổi.”
“Đi.”
Mấy thị nữ kia vội vàng xoay người, kết quả lại bị ba người không nhanh không chậm chặn ở cửa hang động.
Thị nữ tập trung nhìn vào, sau đó kinh hoàng và sợ hãi đến mức nói không ra lời.
Hai thị nữ này… mới vừa rồi bọn họ đã tự tay đẩy mạnh hai người vào trong động cổ trùng, tận mắt nhìn thấy cổ trùng cắn nuốt hai người hầu như không còn, nhưng mà bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao hai người này lại nguyên vẹn xuất hiện ở đây?
Còn có, nữ tử xa lạ cầm đầu kia là ai?
Bốn thị nữ vô thức lui về phía sau vài bước.
Bạch Quân Quân nhếch môi: “Thành thành thật thật nói ra âm mưu của các ngươi, nếu không đừng trách ta vô tình.”
Bốn thị nữ kia bày ra sắc mặt không tốt, tế ra cổ bản mạng: “Muốn đối nghịch với chúng ta sao? Tìm chết.”