Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 824 - Chương 824. Đấu Cổ

Chương 824. Đấu cổ Chương 824. Đấu cổ

Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua những con cổ trùng hình thù kỳ quái xuất xuất hiện trên tay bốn người kia, không khỏi nhướng mày.

Những cô nương đang yên đang lành rảnh rỗi thì chơi đùa với hoa cỏ không tốt sao? Sao cứ muốn chơi mấy thứ đồ xấu xí không chịu nổi như thế chứ?

Hơn nữa nhìn kỹ thì rắn, sâu, chuột, kiến trên tay những người đó vừa hay tập kết thành một ổ, nhìn có vẻ cũng đủ náo nhiệt.

Những người này không đợi Bạch Quân Quân nhìn kỹ đã chỉ huy cổ bản mạng công kích về phía bọn họ.

Hai thị nữ ở phía sau Bạch Quân Quân vừa định tế ra cổ bản mạng giúp đỡ thì chỉ thấy vòng tay của Bạch Quân Quân ở trước mắt đột nhiên biến thành roi, chiếc roi kia giống như một con rồng bay múa trong không trung, chỉ trong chốc lát đã hất mấy thứ độc vật kia về lại, hoàn toàn không cho hai người bọn họ cơ hội giúp đỡ.

Khi cổ trùng rơi xuống đất, bốn thị nữ kia cũng phun ra máu tươi.

Trong mắt bọn họ đều tràn đầy khiếp sợ, tuy rằng thực lực của bọn họ kém thánh nữ và trưởng lão nhưng cũng tuyệt đối không tệ, vậy mà ở trước mặt Bạch Quân Quân lại không chịu được một đòn.

Roi của người này giống như có sự sống vậy, cổ bản mạng hoàn toàn không thể trốn tránh.

Bạch Quân Quân cong môi, lại vung roi, cổ trùng bị đánh rơi xuống đất lại bị roi cuốn đi một lần nữa. Lần này Bạch Quân Quân đập mạnh cổ trùng xuống đất như vung chùy.

Mặc dù cổ trùng có kịch độc nhưng sao có thể chống chịu nổi sự công kích vật lý như vậy? Chẳng bao lâu sau có cổ trùng đã thân một nơi đầu một nẻo.

Cổ trùng vừa chết, trong thoáng chốc bốn thị nữ kia bị hao tổn hơn một nửa nguyên khí, đồng loạt quỳ xuống đất.

“Người nói, không giết.” Bạch Quân Quân thản nhiên nói.

Nhưng mà nàng vừa dứt lời, một người trong số đó đột nhiên nâng tay lên, một bóng đen bắn ra từ cổ tay áo.

Bạch Quân Quân tay mắt lanh lẹ đưa tay ra bắt lấy, lúc trong tay cảm giác được sự mềm nhũn lạnh lẽo, nàng mới phát hiện đây là một con rắn nhỏ màu đen.

Con rắn kia rất hung mãnh, nhìn Bạch Quân Quân, nhe răng nanh ra cắn, lúc này mặc dù đã bị tóm chặt bảy tấc* nhưng nó vẫn giãy giụa như cũ với ý đồ dùng đuôi cắt đứt tay của Bạch Quân Quân để mong được giải thoát.

Đối mặt với con rắn hung ác như thế, Bạch Quân Quân siết mạnh tay, trong nháy mắt trái tim của con rắn đen nhỏ bị siết đến mức nổ tung, thân thể chắc nịch kia cũng mềm nhũn như dây cao su, không còn động tĩnh gì nữa.

Thị nữ thả rắn độc ra đau lòng không thôi nhưng mà cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì trong lúc ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Vì thế nàng ta dùng sức ở đầu ngón tay, rắn đen trong tay áo dốc toàn lực bắn ra.

Trong khoảng thời gian này, dưới sự trợ giúp đắc lực của nước cỏ cây, dị năng của Bạch Quân Quân đã đạt đến cấp ba, thậm chí chiếc lá cây thứ tư cũng đã có xu thế đại viên mãn, theo sự phát triển của dị năng, roi hoa thùy đồng của nàng cũng có hình thái ý thức mới.

Bạch Quân Quân nhếch môi: “Đang lo không có chỗ thí nghiệm, nếu như các ngươi đã hồ đồ ngu xuẩn không linh hoạt như thế thì đừng có trách ta.”

Bạch Quân Quân vừa dứt lời, roi hoa thùy đồng màu nâu đột nhiên nở ra từng đóa từng đóa hoa nhỏ màu đỏ sậm.

Rõ ràng là một dây hoa nhỏ xinh đẹp nhưng mà bốn thị nữ kia lại cảm nhận được một sự áp bức vô cùng kinh khủng, những con rắn nhỏ bắn ra ngoài bị hoa nhỏ bắt lấy, trong chốc lát sức lực của chúng nó tan biến, cũng nhanh chóng hóa thành nước đặc, bị hoa thùy đồng hấp thu sạch sẽ.

Chờ sau khi toàn bộ rắn nhỏ đã bị hấp thu xong, tất cả những người ở đây đều bị khiếp sợ.

Đời này, bọn họ chỉ thấy cổ trùng cắn nuốt vật còn sống, nào có chuyện thực vật cũng có thể cắn nuốt cổ trùng, mọi người nhìn cây roi trên tay Bạch Quân Quân như nhìn quái vật.

Bạch Quân Quân nhếch môi, kiên nhẫn một cách hiếm thấy: “Các ngươi đừng có giãy giụa nữa, thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị.”

Đáy mắt những thị nữ kia lộ ra vẻ dứt khoát: “Hay là ngươi cứ giết chúng ta đi.”

Bạch Quân Quân nhướng mày, nghĩ đến Kiều chưởng quỹ từng nói người ở núi Vu Tổ tương đối bướng bỉnh, có rất nhiều người thà chết chứ không phản bội.

Bạch Quân Quân không khỏi thở dài, bắt đầu suy nghĩ có nên tiễn bọn họ lên đường hay không.

Bình Luận (0)
Comment