Mặc kệ là ai, chỉ cần đụng phải thuốc này thì sẽ ý loạn tình mê không khống chế nổi.
Sau khi Vu Noãn trúng độc dự cảm được đại sự không ổn, ngay vào lúc nàng ta bức độc, Vu Vân Lan tới bắt "Gian" tận giường.
Lúc này Vu Noãn có thể khống chế được mình đã không dễ, làm gì còn có năng lực theo Vu Vân Lan thẩm vấn công đường.
Hơn nữa nam nhân mà Vu Vân Lan dẫn vào cũng rất quả quyết, sau khi bị mọi người phát hiện, hắn tự biết không trốn thoát được, dứt khoát tự tử trước mặt mọi người, chỉ cầu kiếp sau nối lại tiền duyên với Vu Noãn.
Nam nhân này vừa chết Vu Noãn lại càng hết đường chối cãi, cộng thêm nàng ấy có dáng vẻ động tình hai gò má ửng đỏ, thật sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Thế là trưởng lão được Vu Vân Lan dẫn tới bắt gian chỉ có thể trước tiên đưa Vu Noãn đến Tư Quá Nhai, chờ cổ chủ bế quan đi ra rồi lại nói.
Đối với Vu Vân Lan mà nói, chỉ cần Vu Noãn không chết, nàng ta sẽ không có cách nào an tâm, cân nhắc lại thì nàng ta quyết định lén ra tay, cũng chính là bởi vì như này nên mới có thể sáng sớm đã dẫn người lên núi.
Chỉ là trước khi hành động không xem ngày, cứ như vậy gặp Bạch Quân Quân.
"Còn lại thì các ngươi đều biết rồi."
Thị nữ kia vẻ mặt thấp thỏm lo âu nói rõ ràng chân tướng.
Lúc này Vu Noãn mất tích, cũng không biết cổ chủ xuất quan sớm có phải liên quan đến chuyện Vu Noãn trốn đi hay không.
Bạch Quân Quân gật đầu, để cho hai người còn lại cũng nuốt một hạt giống.
Lúc đầu cổ bản mệnh của hai người này đã bị Bạch Quân Quân khiến cho mình đầy thương tích hấp hối, vừa nuốt hạt giống vào bụng, thì cổ trùng cũng mất đi sự sống.
Hai thị nữ này cảm nhận được một tia ràng buộc cuối cùng của mình và cổ trùng đã biến mất, không khỏi sững sờ, sau đó cũng không tự giác mà trở nên khó chịu.
Thị nữ của Vu Noãn hoảng hốt trong lòng, năng lực của người này vô cùng khủng bố, ngoại trừ am hiểu khống chế thực vật, thậm chí còn có thể trực tiếp giết chết cổ bản mệnh thuốc trừ sâu, nhìn hai người này mà xem, mới ăn một viên thuốc, cổ bản mệnh đã chết. Đây quả thực là khắc tinh lớn nhất của núi Vu Tổ.
Hơn nữa bọn họ cũng không biết Bạch Quân Quân làm sao làm được không e ngại cổ trùng lại bách độc bất xâm.
Ngay lúc hai thị nữ chấn kinh sợ hãi, Bạch Quân Quân dặn dò nói: "Các ngươi đưa hai nàng ta đến gặp cổ chủ, để cho bọn họ chỉ ra chỗ sai của Vu Vân Lan trước mặt cổ chủ."
Hai thị nữ này vẻ mặt khiếp sợ: “Đừng đừng, kể từ giây phút đó chúng ta chắc chắn sẽ phải chết, bây giờ ngươi cứ giết chúng ta đi."
Cho dù cổ chủ tha cho bọn họ, nhưng Vu Vân Lan cũng sẽ không bỏ qua cho chính mình, cho dù Vu Vân Lan nhận sự trừng phạt, nhưng bọn họ bán đứng Vu Vân Lan chắc chắn cũng không có chỗ dung thân ở núi Vu Tổ, cuối cùng cũng vẫn chỉ có một con đường chết, chẳng thà chết ngay từ đầu.
Hai thị nữ chỉ cảm thấy hối hận không thôi.
Lúc này, không đợi Bạch Quân Quân mở miệng, hai thị nữ sau lưng nàng hừ một tiếng: "Các ngươi không nói mới là thật sự nối giáo cho giặc."
"Vu Vân Lan tác oai tác quai đã phản bội Vu Thần, phản bội cổ chủ, đối mặt với phản đồ như này, các ngươi còn bất công giúp đỡ, đây mới thật sự là bất trung bất nghĩa. Không bằng hiện tại lập công chuộc tội, tốt xấu gì các ngươi cũng xứng đáng với lương tâm của mình, xứng đáng với cổ chủ, xứng đáng với Vu Thần!"
Bạch Quân Quân cũng không nghĩ tới thị nữ của Vu Noãn có tài ăn nói cao siêu như thế, suýt chút nữa thì vỗ tay cho hai bọn họ.
Mà hai người này cuối cùng cũng chịu gật đầu.
Bạch Quân Quân hài lòng nói: "Được, vậy các ngươi mau đưa bọn họ đi đi, đừng chậm trễ."
"Ngài không đi sao?" Tiểu thị nữ của Vu Noãn kinh hãi.
"Ta đợi một chút rồi mới tới." Bạch Quân Quân nói xong hái một đóa hoa thuỳ đồng đưa cho bọn họ: "Các ngươi mang theo đóa hoa này, nếu như có tình huống không đúng hoặc là có tình huống đặc biệt, bóp nát bông hoa này, ta sẽ theo mùi của đóa hoa này chạy tới tìm các ngươi."