Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 827 - Chương 827. Cây Bắt Muỗi Lâm Nguy

Chương 827. Cây bắt muỗi lâm nguy Chương 827. Cây bắt muỗi lâm nguy

"Thế nhưng..."

Sức mạnh của bọn họ đều là do vị cô nương mạnh mẽ này cho, nếu như không có nàng đồng hành, hai người chỉ sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.

"Các ngươi mau đi đi, ta ở đây tiếp tục tìm Vu Noãn."

Cổ chủ đột nhiên xuất quan có liên quan đến Vu Noãn hay không chỉ là suy đoán, cụ thể có phải hay không nàng cũng không chắc chắn, hơn nữa đỉnh núi này có rất nhiều thứ đáng xem, Bạch Quân Quân cảm thấy chắc chắn phải ở đây điều tra một chút.

Cho nên chia binh thành hai đường là lựa chọn tốt nhất.

Hai thị nữ cũng biết tình hình lúc này đặc biệt, không phải lúc nói nhiều, cuối cùng chỉ có thể cắn răng gật đầu nói:

"Vậy làm phiền cô nương."

Thế là các nàng đè xuống sự bất an trong lòng áp giải hai người này tiến đến Thần điện.

Thị nữ rời đi, trong huyệt động thần bí này chỉ còn một mình Bạch Quân Quân.

Nàng vươn tay khôi phục dây leo hoa thuỳ đồng thành vòng tay, lúc này mới tìm kiếm bóng dáng của Vu Noãn.

Nhưng ở trong vòng mười dặm xung quanh không có khí tức CO2 của người sống, ngược lại là bên trong hang động này còn mơ hồ có một cỗ mùi vị ngai ngái, mùi nồng nhất là ở trên cái giường này.

Dường như nghĩ tới điều gì, Bạch Quân Quân nhạy bén đi đến chiếc giường trong động huyệt, chỉ thấy trên giường xộc xệch mơ hồ có vết máu màu nâu đậm.

Vết máu đọng này...

Bạch Quân Quân híp mắt tự hỏi.

Nếu như là bị thương mà thành, thì số lượng quá ít, nhưng nếu không phải bị thương thì từ đâu lại có vết máu này, hơn nữa còn trải ở giữa trên cái giường.

Nghĩ đến Vu Noãn từng bị trúng thứ gọi là độc mãng xà... Chẳng lẽ... Hồ ly tìm được nơi này, hơn nữa Vu Noãn phát độc, sau đó hai người đã...

Nghĩ đến khả năng này, Bạch Quân Quân bối rối.

Không... Không thể nào.

Làm sao có thể có kịch vui như thế...

Đúng lúc này, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy không gian đột nhiên động đậy một chút, tiếp theo cây bắt muỗi đã biến mất rất lâu lại xuất hiện lần nữa.

Nhưng đã lâu không gặp lúc này cây bắt muỗi vô cùng ỉu xìu, thậm chí một nửa thân thể không biết đã đi nơi nào, bây giờ chỉ còn một cành hoa không ngừng đứt gãy, đơn giản chính là vô cùng thê thảm.

Bạch Quân Quân cảm nhận được cây bắt muỗi chật vật thì rất kinh ngạc, không có hồ ly nàng không vào được không gian, chỉ có thể lấy cây bắt muỗi ra.

Cây bắt muỗi đang đứng trong trạng thái suy yếu điên cuồng, tức chính là nỏ mạnh hết đà, bị cưỡng ép gọi ra vẫn kiên cường gào lên một tiếng, dựng thẳng lá cây lên, đài hoa lung lay sắp đổ hướng về phía Bạch Quân Quân cắn một cái.

Chờ cắn được bàn tay của Bạch Quân Quân, nó mới chợt phát hiện ra mùi vị quen thuộc này không phải là địch nhân, mà chính là... Chủ nhân.

Gào?

Cây bắt muỗi ngẩng đầu, đài hoa cũng nhẹ nhàng buông ra, ngay sau đó nó xiêu xiêu vẹo vẹo uốn éo một trận, sau đó, hoàn toàn co quắp mềm nhũn ra.

Bạch Quân Quân nhìn thấy cây bắt muỗi như này còn có cái gì không hiểu.

Vừa rồi cây bắt muỗi chính là miệng cọp gan thỏ, cố ý giả vờ hung hăng để khiến người ngoài hoảng sợ, trên thực tế đã không được nữa rồi, khi thấy rõ là nàng cái cây ngốc này mới yên tâm ngất đi.

Nhưng cây bắt muỗi rốt cuộc đã gặp chuyện gì mới có thể biến thành như này?

Nhớ năm đó ở thành Phục Ba, cho dù nó bị Giao Long cắn xé cũng chưa từng xuất hiện tình trạng sắp chết.

Bạch Quân Quân đâu còn có rảnh quan tâm vết máu trên giường? Toàn bộ chú ý đều đặt lên việc trị liệu cho cây bắt muỗi.

Bạch Quân Quân rót dị năng vào, rất nhanh cây bắt muỗi đã khôi phục ý thức, đài hoa bị tàn khuyết và lá cây cũng lần nữa mọc dài ra.

Mặc dù nhìn thì là nó đã khôi phục, suy cho cùng vừa bị trọng thương, Bạch Quân Quân lấy cả cái sọt đựng tiểu thự sam trong không gian ra, sau đó chôn cây bắt muỗi ở bên trong với tiểu thự sam, hạn chế hoạt động của nó.

Nói ra thì, tiểu thự sam trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở lại trong không gian, không có cây bắt muỗi quấy rầy, mỗi ngày đều ngắm nhìn ong mật bay qua bay lại, hoa vải rơi xuống ngập trời.

Bình Luận (0)
Comment