Lúc này A Đao giống như con tôm bị luộc chín vừa đỏ vừa nóng, rõ ràng có gì đó không đúng.
Vu Noãn có chút hổ thẹn nói: "Hắn... Giúp ta giải độc, nhưng độc trên người ta chuyển dời sang người hắn rồi."
Độc mãng xà cũng không phải hợp hoan tán bình thường, Hợp Hoan Tán bình thường chỉ cần nam nữ giao hòa dược tính là có thể giải, tác dụng của độc mãng xà mặc dù giống như Hợp Hoan Tán nhưng không có thuốc nào chữa được, giải pháp duy nhất hoặc là trước khi độc phát bức độc ra, hoặc là chỉ có thể thông qua kết hợp chuyển dời đến trên một người khác, nói tóm lại, chắc chắn có một người biết cái gì là cố gắng hết sức đến mất mạng.
Lúc đó Vu Noãn đã muốn bức độc ra trước, đáng tiếc Vu Vân Lan đoán ra thời cơ không chờ nàng ta bức độc ra đã tiến đến rồi.
Sau đó Vu Noãn mất đi tiên cơ, lúc độc phát đang ở Tư Quá Nhai.
A Đao và Lý Văn Li tìm thấy Vu Noãn lúc độc phát, sau đó nàng ta đã mất đi lý trí.
Chờ nàng ta tỉnh táo lại A Đao đã trúng độc.
"Ta đã lấy máu cho hắn, nhưng lấy máu chỉ có thể làm dịu độc phát."
Có điều Vu Noãn cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc A Đao phát độc tình hình càng nghiêm trọng, ban đầu nàng ta cũng định xử lý Vu Vân Lan xong thì sẽ kéo độc của A Đao quay lại trên người mình, nhưng còn chưa kịp hành động.
Vu Noãn không biết vì sao A Đao lại nghiêm trọng như vậy, Bạch Quân Quân lại hiểu rõ.
A Đao là dị năng tốc độ, máu của hắn có tốc độ chảy nhanh hơn người khác gấp ba lần, điều này sẽ khiến cho huyết dịch có độc tố điên cuồng tràn vào cơ thể của A Đao, phản ứng của hắn dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn so với người bình thường.
Hơn nữa Bạch Quân Quân bắt mạch cho hắn đã phát hiện ra, Bạch Cầu của A Đao đã nuốt sống phần lớn độc tố, chỉ là một lần nuốt sống như thế lại có chút khó xử.
Chỉ sợ độc này ở trong cơ thể A Đao hình thành nên virus mới, về phần có biểu hiện lâm sàng gì, trước mắt chưa chắc chắn.
Bạch Quân Quân chỉ có thể nhanh chóng giải độc cho A Đao, tránh cho hắn trúng độc quá sâu, ngộ nhỡ sau này sinh ra một đứa bé đầu người thân rắn... A di đà Phật, thiện tai thiện tai.
Bạch Quân Quân mượn thời gian bắt mạch cho A Đao, nhắm mắt rót dị năng vào trong cơ thể của A Đao, dị năng hệ mộc giống như tia nước nhỏ không ngừng cọ rửa khắp kinh mạch bị độc mãng xà làm cho ô nhiễm của A Đao, từng chút một ăn sạch độc mãng xà.
Nhưng các tế bào độc đã dung nhập vào Bạch Cầu thì không có cách nào khác, lúc đầu Vu Noãn vì cấp cứu đã bỏ một phần huyết dịch của A Đao đi, nếu như dị năng lại ăn tế bào bạch cầu của A Đao, A Đao sẽ thiếu máu mà chết.
Bây giờ chỉ có thể dọn dẹp phần lớn độc tố, phần còn sót lại để A Đao chậm rãi tiêu hóa.
Sau khi khai triển thuật chữa lành của dị năng hệ mộc, khuôn mặt A Đao đang ửng hồng dần dần trở lại bình thường.
Vu Noãn chưa từng thấy có người đại phu nào dựa vào bắt mạch là có thể trị liệu, đây chẳng lẽ là khí công trong truyền thuyết?
Nàng ta không ngừng quan sát Bạch Quân Quân, chỉ thấy thiếu nữ này diện mạo thanh tú, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được khí tức vương giả, trên lưng nàng ta có một cái giỏ trúc, bên trong là một cái cây thự sam bình thường, còn có một cái cây như cây phong linh.
Vu Noãn cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, vì sao luôn có cảm giác trên người nàng có một loại cảm giác trầm ổn đáng tin chứ?
Vu Noãn đang âm thầm dò xét Bạch Quân Quân, bên này Bạch Quân Quân đã mở mắt.
Nàng bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Vu Noãn.
"Cần ta xem cho ngươi một chút không?"
Vu Noãn sững sờ lắc đầu: "Ta không sao."
Bạch Quân Quân cũng không cưỡng cầu, từ không gian lấy ra một bình nước cỏ cây nhỏ đưa cho nàng ta: "Ngươi uống cái này có thể thanh tẩy độc tố còn sót lại trong cơ thể."
Vu Noãn có chút không biết làm thế nào.
Nàng ta ở núi Vu Tổ nhiều năm như vậy, hiếm khi có người sẽ đối xử tử tế như thế với mình, tiểu nha đầu trước mắt chưa từng gặp nhau nhiều, lại nguyện ý xông vào đầm rồng hang hổ để cứu nàng ta.