“Đúng rồi, nàng ta vẫn còn ở Tư Quá Nhai, nói là tiếp tục tìm ngài. Nhưng mà cũng cho chúng ta một đóa hoa thùy đồng, chỉ cần bóp nát đóa hoa này là nàng ta sẽ xuất hiện.”
Vu Noãn trở nên bất an.
Rốt cuộc người này là ai? Vì sao lại có năng lực lớn như vậy?
Hơn nữa, lúc này cổ chủ muốn quay về nơi cấm kỵ mà nơi cấm kỵ lại ở gần Tư Quá Nhai, ngộ nhỡ bọn họ gặp gỡ… Vả lại cho dù người kia là ai, có thể giúp nàng ta thì có lẽ là đồng minh, cho nên tuyệt đối không thể để bọn họ gặp nhau.
Vu Noãn không hề trì hoãn, dựa theo cách mà thị nữ nói, bóp nát hoa thùy đồng.
Bên kia, Bạch Quân Quân đang đi vào trong trung tâm núi sâu theo sự chỉ dẫn của cây bắt ruồi thì đột nhiên cảm nhận được vòng tay hoa thùy đồng cử động, tiếp theo một mùi hương thoang thoảng bay tới.
Mùi hương này là do hoa thùy đồng phát ra, cũng chỉ có Bạch Quân Quân mới có thể cảm ứng được.
Bây giờ hoa nát, chắc là hai thị nữ kia gặp nguy hiểm.
Bạch Quân Quân híp mắt, đấu tranh trong lòng một lát, cuối cùng vẫn xoay người chạy về.
Ơ?
Cây bắt ruồi nhìn thấy chủ nhân đột nhiên thay đổi phương hướng, cách nơi nó muốn đi càng lúc càng xa thì sốt ruột đến mức chụp mạnh lấy bả vai của Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của cây bắt ruồi thì không khỏi nở nụ cười.
“Ta đi giải quyết mấy kẻ vướng tay vướng chân đã rồi lại đi tìm Hồ Ly.”
Tuy rằng tìm Hồ Ly cũng rất gấp nhưng mà với bản lĩnh của Hồ Ly thì chống chọi thêm chốc lát nữa cũng không thành vấn đề, ngược lại hai tiểu thị nữ này lại tương đối yếu ớt, hơn nữa nói không chừng bọn họ đã tìm được Vu Noãn.
Vu Noãn là người duy nhất có thể biết được Hồ Ly đã gặp phải chuyện gì, biết rõ ràng rồi hẵng cứu Hồ Ly thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Bạch Quân Quân không hề trì hoãn, nhanh chóng dựa theo chỉ dẫn của hoa thùy đồng mà lần tìm được nơi Vu Noãn đang ở.
Từ lúc hoa thùy đồng bị bóp nát, hai thị nữ này vẫn luôn trông ngóng chờ đợi, chẳng bao lâu sau quả thật nhìn thấy Bạch Quân Quân từ trên trời giáng xuống, đối với tốc độ của Bạch Quân Quân, hai thị nữ vừa mừng vừa sợ, vội vàng dẫn nàng vào trong phòng.
May mà Bạch Quân Quân ăn mặc như các cô nương ở núi Vu Tổ nên không khiến cho người bên ngoài nghi ngờ.
Nhìn thấy hai người vẫn ổn, Bạch Quân Quân cảm thấy kỳ lạ.
Còn tưởng rằng hai người này gặp nguy hiểm, kết quả hai người vẫn nguyên vẹn đứng đây.
Đang định hỏi thì thấy một mỹ nữ cao gầy từ trong phòng bước ra.
Bóng dáng cao gầy xinh đẹp đó nhìn một lần là khó quên, Vu Noãn cũng vậy.
“Ngươi?”
Lúc này Vu Noãn cũng rất kinh ngạc, không ngờ rằng người lợi hại như vậy lại là cô gái mà nàng ta đã từng gặp mặt một lần ở huyện An, cho dù dung mạo của nàng có thay đổi nhưng mùi hương cỏ cây thơm nhát trên người nàng lại không lừa được người khác.
“Nếu ngươi đã ở đây thì mấy người bạn của ta đâu?”
Bạch Quân Quân không đợi Vu Noãn lên tiếng, lập tức đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
“?” Hai thị nữ đều hơi sững sờ.
Nhưng Vu Noãn lại bình tĩnh nhìn nàng một cái: “Ngươi đi theo ta vào đây.”
Nói xong nàng ta dẫn đầu vào phòng, đương nhiên Bạch Quân Quân cũng theo sát phía sau.
“?”
Ngoài phòng khách chỉ còn hai thị nữ ngơ ngác nhìn nhau, nói ra thì từ lúc Vu Noãn gặp chuyện không may, bọn họ đã bị tách ra giam riêng, thánh nữ ra khỏi Tư Quá Nhai thế nào, thậm chí giải độc ra sao, bọn họ vẫn chưa kịp hỏi đấy.
Nhưng mà lúc này hai người tự giác không theo vào trong mà ở yên tại phòng khách làm người canh gác.
Phòng của Vu Noãn không khác những khuê phòng bình thường khác lắm, thậm chí còn mộc mạc đến mức không xứng với thân phận của nàng ta.
Nhưng phần lớn các nhà sàn đều trông như thế này, hơn nữa núi Vu Tổ tự cung tự cấp, điều kiện sản xuất lạc hậu, cho dù là thánh nữ cũng không thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bao nhiêu.
Cho nên đây chỉ là một khuê phòng bình thường, điều bất ngờ duy nhất có lẽ là nam nhân nằm trên giường của Vu Noãn kia mà thôi.
Đôi mày lưỡi mác của nam nhân này nhíu lại, sắc mặt đỏ bừng, trông có vẻ ốm yếu.
Nhìn thấy người này, Bạch Quân Quân không khỏi sửng sốt, là A Đao.