Mọi người không thấy được, móng tay màu đỏ giấu dưới áo choàng của cổ chủ càng tỏa sáng.
Giải quyết xong Vu Vân Lan, cổ chủ lại ngồi xuống, thản nhiên đưa mắt nhìn bốn thánh nữ điêu tàn một cái.
“Thật không ngờ một cuộc tranh cử thần thánh lại xảy ra thủ đoạn dơ bẩn như vậy, mọi người phải lấy đó làm gương. Bây giờ cuộc tranh cử thánh nữ chỉ còn mười ngày, ai có thể luyện chế ra cổ trùng cực mạnh thì có thể kế nhiệm, đừng bao giờ nghĩ đến những thủ đoạn mờ ám khác, nếu không Vu Vân Lan hôm nay chính là các ngươi ngày mai.”
“Vâng.” Tất cả các thánh nữ bao gồm cả Vu Noãn đều quỳ xuống dập đầu.
Cổ chủ lại đứng dậy: “Ta lại phải bế quan, bảy ngày này chớ có đến làm phiền ta nữa.”
“Vâng, cung tiễn cổ chủ.” Vu Noãn không buồn không vui nhìn thoáng qua bóng dáng rời đi của cổ chủ, che giấu sự dao động trong nội tâm.
Ba thánh nữ kia cũng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa, những người này cùng một thế hệ với Vu Noãn, Vu Vân Lan cao hơn bọn họ một bối phận, từ trước đến nay vẫn luôn dùng thân phận chèn ép bọn họ một bậc.
Còn tưởng rằng lần tranh cử này Vu Vân Lan sẽ kế thừa vị trí của cổ chủ, mọi người nghĩ lại mà còn rùng mình, liếc nhìn đống xương khô kia.
Thủ đoạn của cổ chủ có thể nói là lôi đình, dù sao Vu Vân Lan vẫn là trò giỏi của đại trưởng lão nhưng mà cổ chủ không hề nể mặt chút nào, nói giết là giết.
Tiếng chuông báo động trong đầu mọi người vô thức vang lên, báo cho bản thân trước khi thắng lợi tuyệt đối không thể đi sai hướng.
Bọn họ bình tĩnh lại, quan tâm nhìn về phía Vu Noãn.
“Ngươi không sao chứ?”
“Chúng ta không có mặt lúc ngươi trúng chiêu, xin lỗi nhé.”
Mấy thánh nữ không hề có chút tiếc hận nào đối với cái chết của Vu Vân Lan, ngược lại đều hỏi han Vu Noãn một cách ân cần.
Có điều dù sao mọi người cũng là đối thủ cạnh tranh, mặc dù quan tâm nhưng cũng chỉ là khách sáo vài câu mà thôi.
Vu Noãn thản nhiên lắc đầu, chỉ nói không sao rồi thôi, bỗng chốc mọi người lại im lặng. Một lúc lâu sau một người trong số họ nhìn thị nữ vẫn còn quỳ gối phía trên đại điện, hỏi: “Hai người này giải quyết thế nào đây? Vừa rồi cổ chủ cũng không ra phán quyết cho bọn họ.”
“Nhưng mà dù sao bọn họ cũng cùng nhau hại ngươi, vẫn nên để ngươi phán quyết xem nên giải quyết thế nào.”
Vu Noãn gật đầu với ba người, tỏ vẻ cảm ơn phần tình nghĩa này của bọn họ, lúc này mới xoay người nhìn về phía hai thị nữ của Vu Vân Lan: “Các ngươi lại trở về chân núi làm cổ dân bình thường đi.”
Hai người vốn tưởng rằng nửa đời sau sẽ trải qua ở Tư Quá Nhai, không ngờ rằng Vu Noãn lại cho bọn họ một cơ hội, bọn họ lập tức bày tỏ lòng biết ơn không gì sánh bằng với Vu Noãn rồi sau đó mới dìu nhau rời đi.
Các thánh nữ khác không ngờ Vu Noãn lại bỏ qua cho bọn họ, thế này chẳng phải là diệt cỏ không diệt tận gốc sao… Nhưng mà dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình, mọi người cũng không nói gì nữa mà trò chuyện với Vu Noãn vài câu rồi rời đi.
Đợi đến lúc ở đây không còn người ngoài nữa, hai tiểu thị nữ bên cạnh Vu Noãn mới bước lên hỏi han ân cần.
Nhìn thấy bọn họ sắp mở miệng kể khổ, Vu Noãn dùng ánh mắt ngăn lại rồi nói: “Không sao là tốt rồi, quay về đi.”
Hai tiểu thị nữ này cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý, ngượng ngùng ngậm miệng.
Viện của Vu Noãn ngay bên cạnh Thần điện, bọn họ nhanh chóng về đến địa bàn của mình.
Sau khi về đến viện của mình, Vu Noãn mới mở miệng: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại làm cho thị nữ của Vu Vân Lan phản bội được?”
Nói thật, nàng ta hoàn toàn không ngờ đến chuyện hai thị nữ kia sẽ phản bội.
Còn tưởng rằng hôm nay sẽ phải có một trận ác chiến, ai ngờ thị nữ của mình lại giúp mình.
“May mà nhờ có cô nương dũng mãnh kia.”
“?” Vu Noãn hiếm khi lộ ra vẻ mờ mịt thế này, nàng ta đã bỏ lỡ chuyện gì?
Hai thị nữ kể lại cho Vu Noãn nghe những chuyện đã gặp được ngày hôm nay. Nghe xong, Vu Noãn không khỏi rơi vào trầm tư.
Nữ tử thần bí này, rốt cuộc là ai?