Thấy Vu Noãn sốt sắng nắm trong tay hai hộp báu màu đen, ai nấy đều ngơ ngác.
Có điều chẳng bao lâu sau, A Đao đã nhạy bén nhận ra, hắn từng trông thấy chiếc hộp này, khi trước trong lăng mộ của Chung Sơn bá chủ, bọn họ cũng đã tìm ra một chiếc.
“Đây là...” A Đao đang định đặt câu hỏi.
Vu Noãn lắc đầu nguầy nguậy: “Bây giờ không phải lúc để nói tới chuyện này, các ngươi hãy mau cầm lấy chúng rời khỏi nơi này, chúng ta ra ngoài rồi hãy nói.”
“Rời đi? Đi đâu chứ?” A Đao bèn hỏi.
“Tất nhiên là từ đâu tới đây thì trở về chỗ ấy, đừng nhiều lời nữa, hãy mau đi nhanh đi, nếu còn chậm trễ nữa thì sẽ không kịp đâu.”
“Công tử và tiểu thư đâu rồi?” A Đao nhíu mày.
“Lát nữa ta sẽ tới giúp bọn họ, bây giờ chỉ cần các ngươi đi được đâu.” Dứt lời, Vu Noãn lấy ra từ trong ngực áo mấy viên thuốc giải độc, ra lệnh cho hai thị nữ hộ tống bọn họ rời đi.
Thị nữ thấy chủ nhân của mình nán lại đây thì dứt khoát không bằng lòng.
Vu Noãn nghiêm giọng nói: “Nếu đi bây giờ, sau này chúng ta còn cơ hội gặp lại, nếu không chịu đi, vậy thì mọi người chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Vu Noãn đã nói tới vậy rồi, Đan Hạc tiên sinh đành phải túm lấy hai thị nữ kia: “Được rồi, được rồi. Đám già yếu bệnh tật chúng ta có nán lại đây cũng chỉ thêm phiền hà, chẳng bằng lui ra ngoài trước cho bớt lo.”
“Hạc Lão nói rất đúng, có điều sau khi ra ngoài, chúng ta sẽ hội họp ở đâu đây?” Sơn Hải tiên sinh hỏi.
“Phía đông nam Tam Xá Khẩu, nơi biên cảnh vô chủ là an toàn nhất, chúng ta có thể tìm gặp nhau ở đó.” Vu Noãn dặn dò.
Cho dù là vùng phía đông, phía tây hay là Hoàng đô, đâu đâu cũng có tai mắt của núi Vu Tổ, khắp thế gian này, chỉ có mấy nơi hoang vu như vậy mời không có dấu chân của người Vu Tổ Sơn.
Vậy nên bọn họ tới nơi đó là an toàn nhất.
Đan Hạc tiên sinh không chần chừ nữa, dứt khoát dẫn đoàn người rời đi.
A Đao nhìn Vu Noãn bằng ánh mắt phức tạp, Vu Noãn chỉ nhàn nhạt quay đầu đi, không nói gì.
A Đao bước tới bên cạnh Vu Noãn, cúi đầu lấy ngọc bội giắt bên hông đưa cho Vu Noãn: “Đây là tín vật gia truyền nhà ta, nhận lấy nó đi.”
Đối với người Trung Nguyên mà nói, trao nhận tín vật truyền đời như vậy tương đương với hẹn ước trăm năm, nhưng Vu Noãn không phải người Trung Nguyên, không hiểu gì về mấy thứ lễ nghi phiền hà này. Nàng ta chỉ cho rằng A Đao muốn tặng làm tin, về sau sẽ nhận lại, nên cũng thản nhiên nhận lấy miếng ngọc bội.
A Đao thấy Vu Noãn nhận đồ, mặt mày căng thẳng từ nãy tới giờ cũng dịu lại đôi phần.
Lúc này Đan Hạc tiên sinh không khỏi sốt ruột: “Không phải đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng hay sao, sao còn nói chuyện nhi nữ tình trường để làm gì? Mau mau đi thôi! Sau này có thời gian rồi hãy nói!”
A Đao và Vu Noãn đưa mắt nhìn nhau, sau đó thẹn thùng quay mặt đi.
Cuối cùng A Đao xách theo tay nải chứa hai hộp báu kia, quay lưng bỏ đi.
Chờ bọn họ đi xa, Vu Noãn mời lục tục chạy vào đại điện, sau đó triệu tập các trưởng lão và thánh nữ, thậm chí cả các cao thủ trong Vu Tổ Sơn tới cấm địa.
Dẫn toàn bộ mối nguy hại tới cấm địa, bày ra một con đường tương đối an toàn, hy vọng A Đao bọn họ có thể thuận lợi vượt qua tầng sương mù dày đặc kia.
Về hai tên thị vệ canh trước cửa, Vu Noãn tin rằng hai thị nữ của nàng ta và A Đao hẳn là sẽ đối phó được.
Đương nhiên, nếu bọn họ không đối phó được thì Vu Noãn cũng chẳng còn cách nào, nàng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Hiệu giờ các trưởng lão, thánh nữ và đám thủ vệ đều đã biết có người ngoài xâm nhập, có điều bọn họ không thể tiến vào cấm địa đó, hơn nữa cổ chủ có lệnh, bảo bọn họ phải đợi ở bên ngoài, mọi người cũng không dám tự tiện xông vào.
Vu Noãn nói: “Mọi người cứ thư thư ở đây trước đã, để ta vào xem tình hình, cổ chủ chưa cho phép, mọi người nhất quyết không được rời đi, đã hiểu chưa?”
“Thánh Nữ yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ lối ra này thật cẩn thận.”
Trong ý nghĩ của đám người này, ở đây chỉ có một lối ra duy nhất.
Vu Noãn gật đầu, sau đó bước vào cấm địa.