Bên trong cấm địa, Bạch Quân Quân vừa phải đối phó với cổ trùng, vừa phải tìm cách đánh thức Lý Văn Li đã mất đi thần trí.
Tình thế đang căng như dây đàn, phía bên trên bỗng xuất hiện một giọng nói lạnh lùng
“Quả không ngờ một tiểu nha đầu như người cũng dám tới trùng huyệt của ta diễu võ giương oai.”
Ngẩng đầu lên, Bạch Quân Quân trông thấy một nữ nhân, chính là cổ chủ.
Nãy giờ nàng phải lo đủ chuyện, cũng không biết ở người này đã đứng trên ấy quan sát bao lâu rồi.
“Nếu ngươi muốn chết, vậy cũng biết thành độc nhân như hắn là được rồi.”
Dứt lời, cổ chủ giơ tay lên, Bạch Quân Quân đang muốn nhìn xem bà ta định giở trò gì, bỗng nhiên thấy đầu mình đau như búa bổ.
Bạch Quân Quân cảm thấy mặt đất rung lắc dữ dội như muốn nứt ra, sau đó mặt đất bỗng mềm như bún, vươn lên quấn lấy hai chân Bạch Quân Quân, sau đó nhanh chóng cứng lại.
Bây giờ Bạch Quân Quân mời biết tại sao hồ ly vẫn luôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hoá ra hai chân hắn cũng bị thú bùn lầy kỳ dị này phong ấn.
Còn cây bắt ruồi, nó cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự, sau đó hẳn là Lý Văn Li đã dùng sức lực chín trâu hai hổ để cứu nó ra rồi ném trở lại không gian, nếu không e rằng cây bắt ruồi cũng đã bị đống bùn lầy này nuốt chửng mà chết ngạt.
Sau khi bị thứ bùn lầy này quấn chặt lấy hai chân, Bạch Quân Quân nhận ra giày da của mình đang dần bị bào mòn, e rằng bên trong lớp đất đã này còn được trốn thêm thứ vật chất có thể ăn mòn nào đó.
Đương nhiên, đây không phải là điều đáng sợ nhất, vũng lầy dưới chân Bạch Quân Quân như thể lớn lên trong nháy mắt mà lan rộng ra xung quanh, đám cổ trùng trền mặt đất cũng chịu ảnh hưởng, rơi vào trạng thái ngủ đông rất quái dị, sau đó một đóa hoa đỏ tươi rực rỡ bỗng mọc lên, tỏa ra một làn sương mù mịt cũng màu đỏ đậm.
Trong tầng sương mù dày đặc ấy, đuôi mắt và khóe miệng Lý Văn Li chảy càng lúc càng nhiều máu.
Tuy Bạch Quân Quân không bị làn sương màu đỏ ấy ảnh hưởng, nhưng nàng hiểu rõ lúc này không thể để đóa hoa kia hoành hành nữ, nếu không hồ ly sẽ không chịu nổi mất.
Vì lẽ ấy, Bạch Quân Quân điên cuồng tìm kiếm dị năng trong cơ thể, nhưng Tam Phiến Diệp Tử của nàng lại bặt vô âm tín, không tài nào tìm được.
Bạch Quân Quân nín thở, cố gắng tìm cách liên kết với cơ thể mình, không ngừng dùng nước thảo mộc rót vào người, hòng dùng hết toàn bộ sức mạnh của bản thân. Ấy vậy mà Bạch Quân Quân uống hết toàn bộ nước thảo mộc trong không gian, nhưng vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của dị năng hệ mộc.
Từ trên cao, cổ chủ nhìn làn sương màu đỏ phía dưới, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Loài hoa Mạn Đà La này có thể phá hỏng thần trí của con người, sau đó biến nạn nhân thành vật dẫn chất độc hoàn hảo nhất, người hít phải khí độc này càng mạnh mẽ, thì độc tổ nhận vào người cũng càng nhiều.
Mỗi ngày triệu gọi Mạn Đà La một lần, bảy ngày sau độc nhân mới hình thành, bốn mươi chín ngày sau sẽ đạt được chút thành tựu, một trăm linh tám này sau sẽ hoàn thành.
Đến khi ấy, độc nhân sẽ trở thành thần hộ mệnh đáng tin nhất của bà ta, cũng có thể rút máu tim của bọn họ, giữ cho bà ta trẻ mãi không già.
Bây giờ tiểu tử kia đã tới ngày thứ năm, hai ngày sau mới dần biến thành độc nhân được.
Tiểu nha đầu này ôm mộng cứu người đi vào thời khắc quan trọng như bây giờ sao? Không có cửa!
Nhìn lớp sương màu đỏ máu bao phủ khắp trùng huyệt, cổ chủ không kìm lòng được mà mỉm cười, tất nhiên bà ta không tin Bạch Quân Quân có thể ngăn cản được sương mù.
Dù sao đây cũng là bí thuật thượng cổ được lưu truyền lại, không ai có thể phá bỏ.
Ai mà nghĩ dưới lớp sương mù mịt, Bạch Quân Quân không chỉ bình an vô sự, mà còn đang uống rất nhiều nước thảo mộc.
Sau khi nhận ra nước thảo mộc không có tác dụng gì, Bạch Quân Quân ngừng lại.
Hiện giờ bùn đất dưới chân đã khô cong, cứng chẳng khác nào xi măng, nàng hoàn toàn không thể động đậy.
Có điều đối với Bạch Quân Quân mà nói, lớp đất đá rắn chắc này còn dễ đối phó hơn cả vũng lầy khi nãy.