Nàng móc ra Chu Quỷ dính đầy tơ nhện, mài vài đường trên lớp bùn, Chu Quỷ vốn còn đang mềm oặt lập tức sắc lẹm như lúc ban đầu.
Mài đao xong, Bạch Quân Quân bắt đầu cắt lớp bùn đất dưới chân, dễ như bóc bánh vậy.
Chu Quỷ có thì cắt được cả huyền thiết, nói gì tới đám bùn lầy này, chẳng bao lâu sau, Bạch Quân Quân đã thoát khỏi vũng bùn lầy.
Hiện giờ khoảng cách giữa nàng và Lý Văn Li chỉ khoảng chừng ba mét, nhưng khoảng cách ba mét này lại xa như dải ngân hà.
Vì đám bùn lầy này cứ thấy vật sống là hóa nhão rồi quấn lấy, mỗi lần Bạch Quân Quân giẫm chân lên bùn lầy, chúng đều sẽ quấn lấy chân nàng chẳng khác nào dây leo, nàng phải đợi này đó bùn khô hết, mới có thể cắt bỏ lớp bùn rồi tiếp tục bước về phía trước.
Đám độc trùng xung quanh nàng cũng đã bị bùn đất phong ấn, hình thành một vài bức tượng đá quái dị.
Nhưng Bạch Quân Quân cũng hiểu, đây không phải một bức tượng bằng đá bình thường, trong lớp bùn này có độc tố khó giải thích, bị nó giữ chân, thân thể cổ trùng sẽ được rèn rũa thêm một lần nữa, sau khi lớp bùn này biến mất, đám cổ trùng kia sẽ mạnh hơn trước rất nhiều.
Bạch Quân Quân vất vả lắm mới tới được bên cạnh Lý Văn Li, bây giờ bùn đất đã quấn chặt lấy cổ hắn, hồ ly cũng vì ngạt thở mà mặt đỏ tía tai.
Bạch Quân Quân dùng Chu Quỷ cắt liên tục vào lớp bùn trên người Lý Văn Li, khó khăn lắm mới giải phóng được nửa thân trên của hắn.
Ai mà ngờ sau khi được giải phóng hai tay, Lý Văn Li đã giết người không ngơi tay không chỉ không cảm tạ Bạch Quân Quân, mà còn vung tay lên công kích Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân phải chịu đựng lớp sương mù này đã mệt lắm rồi, vậy mà hồ ly còn ra tay tấn công nàng!
Bạch Quân Quân không thể nhịn được nữa, lập tức lao tới ôm lấy hồ ly.
Trong nháy mắt khi hai người tiếp xúc với nhau, bọn họ đồng loạt biết mất hỏi lớp sương màu đỏ máu.
Hai người ngã thẳng vào không gian, Bạch Quân Quân đang định thở phào nhẹ nhõm, bàn tay to lớn của Lý Văn Li đã bóp chặt cổ nàng.
Mẹ nó!
Bạch Quân Quân không ngờ đã vào không gian mà hồ ly vẫn còn đang điên.
Nàng vung đao lên chém thẳng vào cổ Lý Văn Li, không ngờ người ta lại kiên quyết như vậy, cho dù trên cổ có vết thương, hai tay vẫn vững như bàn thạch, bàn tay siết cổ nàng thật mạnh.
Cực chẳng đã, Bạch Quân Quân đành phải tăng mạnh lực, sau rất nhiều nhát chém, rốt cuộc Lý Văn Li cũng ngất đi, mềm oặt ngã lên người Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân thở hổn hển hồi lâu mới ngồi dậy.
Lúc này hồ ly đang nằm lên người nàng, Bạch Quân Quân cố gắng kiểm tra dị năng vừa biến mất của mình, vội vàng bắt lấy tay của hồ ly để kiểm tra sơ lược.
Khí tức vốn rất ổn định của Lý Văn Li bây giờ đã trở nên vô cùng hỗn loạn, không bàn đến chuyện dị năng đã mất hay chưa, cơ thể hắn đã bị rất nhiều loại độc tố khác nhau xâm chiếm, hiện giờ máu trong người gần như đã biến thành nọc độc, lục phủ ngũ tạng cũng bị chất độc làm cho khô héo, thật sự trở thành một độc nhân bị ngũ độc ăn mòn cơ thể như trong truyền thuyết.
Nếu không phải có nàng, chỉ e Lý Văn Li sẽ bị giữ lại nơi đó cả đời này.
Bạch Quân Quân cũng không ngờ hồ ly tìm tới đây sẽ bị đánh trọng thương thế này, sớm biết như vậy, nàng thà đích thân tìm tới núi Vu Tổ.
Tốt xấu gì nàng cũng là người bách độc bất xâm.
Bạch Quân Quân cảm thấy vô cùng hổ thẹn, để xảy ra tình trạng thế này, cũng tại nàng lo nghĩ không đủ chu toàn.
Bạch Quân Quân mím chặt môi, bắt đầu tìm cách thanh lọc độc tố trong cơ thể Lý Văn Li.
May thay khi nãy nàng đã uống rất nhiều nước thảo mộc, điều này giúp nàng thanh lọc cơ thể cho Lý Văn Li một cách thuận lợi, dễ dàng.
Lúc này Lý Văn Li đang cực lực đấu tranh, hắn cảm thấy cơ thể mình đang dần bị chất độc xâm chiếm, ý thức cũng bắt đầu mê man, cảm giác này khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, hắn không lo được quá nhiều chuyện, chỉ đành dùng dị năng để bảo vệ đại não tới cùng, còn về thân thể, hắn có nước thảo mộc, dễ dàng khôi phục hơn.