“Có điều... nói nghe thì dễ, nhưng ít cũng phải mười ngày nửa tháng mới hoàn thành.”
A Đao nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.
Tức thì, Sơn Hải đứng bên cạnh tỏ ra vô cùng phấn chấn: “Ta biết làm máy dệt vải, chuyện này có thể giao cho ta.”
Nói đoạn, ông ấy nhất quyết kéo A Đao đi.
A Đao :“???”
“A Đao vất vả lắm mới đưa đồ về đây, ông lại muốn dẫn hắn đi đâu hả?” Đan Hạc tiên sinh hỏi.
Sơn Hải không quay đầu lại mà đáp luôn: “Đương nhiên là đi làm cây búa.”
Đan Hạc tiên sinh: “?”
A Đao: “…”
Quả thật, Sơn Hải dẫn hắn đi làm cây búa.
Được sự khai sáng từ Thần Tiên Phủ, ông ấy chuẩn bị bắt tay làm một xưởng công tác, dù sao mọi người cũng phải tạm thời ẩn cư ở nơi này, vậy thì sẽ cần rất nhiều dụng cụ và phương tiện sản xuất.
Sơn Hải nhận ra rằng nơi này không thể thiếu một người thợ mộc lành nghề có sức vóc hơn người, có vậy mới phát huy được tác dụng người đi trước của ông ấy.
Nếu muốn phát huy tác dụng, đầu tiên cần có một bộ dụng cụ đầy đủ không thiếu thứ gì. Mà nếu cần dụng cụ, ắt phải có một người học việc giúp đỡ, Hiện giờ xung quanh bọn họ chỉ có ba nam đinh, Đan Hạc quá già, hồ ly lại bị điên, chỉ có A Đao tứ chi lành lặn, cho nên chỉ có thể để A Đao đi theo làm học trò của ông ấy.
“…” A Đao không thể nào ngờ được Sơn Hải tiên sinh coi trọng mình vì lý do này.
Có điều hắn cũng không phán đổi, nghiêm túc nghe tiền bối sai bảo.
Hai mải miết chặt cây mài đá, động tác vô cùng linh hoạt, lưu loát.
Đan Hạc tiên sinh ở trong sân âu yếm nhìn Vu Noãn và mọi người, nhìn chán lại chạy đến cửa phòng Lý Văn Li nghe ngóng động tĩnh, có điều bên trong lặng ngắt như tờ, hoàn toàn không có vẻ gì là có người sống.
Đan Hạc tiên sinh không nhịn được mà nghĩ, chẳng nhẽ tiểu đồ đệ này ngủ rồi hay sao? Nếu làm ảnh hưởng đến bệnh tình của hồ ly thì không tốt lắm đâu.
Nhưng nghĩ thì vẫn chỉ là nghĩ, ông ấy vẫn không dám để Bạch Quân Quân nghe được, suy cho cùng, nếu để làm ảnh hưởng đến làm tự tin của nàng cũng không ổn. Sự tự tin của người làm nghề y vô cùng quan trọng, ông ấy cũng nên chú ý lời ăn tiếng nói.
Đan Hạc tiên sinh kiên trì chạy qua chạy lại không nghỉ, cuối cùng Vu Noãn không nhìn được nữa, cười bảo: “Ngoài viện này… Thật ra rất rộng lớn, khi nãy ta trông thấy rất nhiều thảo dược quý báu có tác dụng chữa bệnh cứu người, nếu tiên sinh có thời gian thì ra đó hái thuốc cũng rất ổn.”
Đan Hạc tiên sinh đang lúc nhàm chán, nghe được lời này của Vu Noãn bèn phủi mông đi ra ngoài.
Hai thị nữ nhỏ tuổi thấy vậy cũng trộm cười.
Đan Hạc đi ra bên ngoài mới ngỡ ngàng vì sự rộng lớn của Thần Tiên Viện, đảo mắt nhìn khắp một lượt, ông ấy bỗng nghe được tiếng “leng keng, leng keng”, đi tới nơi thì trông thấy A Đao đang chặt cây.
Thương thay cho đao pháp độc nhất vô nhị cùng với bảo kiếm Huyền Đấu của A Đao, giờ lại thành người cưa gỗ và công cụ chặt cây.
Đan Hạc lắc đầu: “Các ngươi diễn cảnh gia đình ở đây như vậy thật nực cười, ta sẽ tới nơi khác xem xem.”
“Ông cẩn thận chút nhé, đừng rời khỏi tường viện.” Sơn Hải đáp mà không buồn ngẩng đầu lên.
Đan Hạc tiên sinh tỏ vẻ khinh thường, phất tay rời đi.
Cứ như vậy, mọi người tới nơi đây, có người chữa bệnh, có người dệt vải, có người làm phường công tác, có người đi tìm kiếm thảo dược, tóm lại là mỗi người một việc tùy theo sức của mình, mọi người đều an cư lạc nghiệp.
Lúc này, Bạch Quân Quân vẫn đang ngồi trong phòng giải độc cho Lý Văn Li.
Đan Hạc tiên sinh đã phong bế huyệt vị của hồ ly, cho nên hắn vẫn hôn mê bất tỉnh.
Bạch Quân Quân sử dụng dĩ năng lên người hắn thì bỗng nhận ra, trước kia khi bị trúng độc, hồ ly đã dùng lưới gió ngăn chặn ở vùng đầu não, không cho chất độc lan vào, ngoại trù não bộ, tất cả bộ phận trên cơ thể hắn đều đã bị chất độc xâm chiếm.
Bạch Quân Quân thở dài một tiếng, lẳng lặng cầm ngân châm chọc thủng người đầu ngón tay của Lý Văn Li, từng giọt máu độc màu đen trào ra, thứ máu độc này thật là lợi hại, vừa nhỏ xuống dưới sàn nhà bằng gỗ, khúc gỗ đã bị ăn mòn ngay tắp lự.