Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 879 - Chương 879. Trợ Thủ Đắc Lực

Chương 879. Trợ thủ đắc lực Chương 879. Trợ thủ đắc lực

Nhưng nhìn thấy ngược lại là trông có thể ăn, hồ ly không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp bỏ một quả vào trong mồm.

Kết quả vỏ vải vừa dắt răng vừa đắng vừa chát, khiến cho hồ ly nháy mắt một trận.

Bạch Quân Quân ôm bụng cười to.

"Vị đại ca kia, ngươi chỉ là tẩu hỏa nhập ma, làm sao ngay cả những chuyện thông thường cũng mất rồi? Trái cây thì đều phải bóc vỏ!"

Nói xong Bạch Quân Quân bóc vỏ quả vải trong tay, lớp vỏ đỏ chói bong ra từng mảng, lớp thịt quả trong suốt sáng long lanh, còn toả ra một mùi thơm ngát đặc trưng.

Bạch Quân Quân thèm ăn nhỏ dãi, vừa định ăn, hồ ly đột nhiên đụng đầu tới, nuốt luôn quả vải.

"..." Bạch Quân Quân.

Đối diện với cặp mắt đỏ thẫm hiếm khi lộ ra sự vui vẻ kia, miệng cũng bởi vì quả vải mà căng phồng.

"..." Bạch Quân Quân, được rồi, là nàng tắc trách rồi, tên này cho dù tẩu hỏa nhập ma vẫn như cũ giảo hoạt.

Nhưng không đợi Bạch Quân Quân chửi thầm xong, Lý Văn Li đã rất tự giác bóc vỏ một quả vải bỏ vào miệng Bạch Quân Quân.

"..." Bạch Quân Quân.

Được rồi, kỹ năng tán gái của tên này vẫn còn.

Nàng xấu hổ khoé miệng giật giật, chớp mắt đã bị hương vị của quả vải làm cho say mê.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng ăn vải, nhưng vải ở Hoàng Đô mặc dù ngọt, nhưng chỗ gần hột vẫn khó tránh khỏi có chút chua.

Nhưng quả vải này khác biệt, một chút vị chua cũng không có, còn vô cùng tươi mát, ngọt mà không ngán ngọt đến tận nội tâm linh hồn...

Bạch Quân Quân quên đi tất cả, ngồi xổm dưới cây vải giống như hồ ly nghiêm túc gặm quả vải.

Hai người mặc dù đã ăn cơm tối rất nhiều, nhưng tiêu diệt loại quả này sau bữa cơm vẫn vô cùng dễ dàng.

Cho đến khi trước mắt vỏ quả chất đống, thậm chí một cái bóng màu đen lạch cạch một tiếng bao trùm ở trên đống vỏ, Bạch Quân Quân và hồ ly mới bất chợt phát hiện ra, hai người bọn họ ăn quá mức rồi.

Lúc này cây bắt muỗi, Tiểu Thủy linh và rong biển nhỏ đều bị thu hút đến đây, vẫn cứ luôn vây xem hai người bọn họ, hơn nữa những cái khác còn chưa tính, thích ăn đồ thừa... Không phải, đám rêu nhỏ thích ăn bùn đất hữu cơ thì càng không khách khí chút nào "Bẹp" một tiếng nằm úp sấp trên đống vỏ quả vải hí ha hí hửng gặm.

Lúc này Bạch Quân Quân mới ý thức được nếu không khống chế bản thân, thì rất nhanh hàng cây ăn quả này sẽ bị cỏ dại từng bước tóm sạch.

Thế là Bạch Quân Quân cuối cùng cũng nhớ ra nàng và hồ ly đến không gian để làm gì.

Nàng phủi mông một cái đưa Lý Văn Li đến bên đầm nước ra hiệu cho hồ ly xuống dưới.

Hồ ly đang ăn vui vẻ, kết quả bị kéo đến trước vũng nước này, vốn dĩ còn muốn tiếp tục ăn nhưng tới gần đầm nước không khỏi cảm nhận được bên trong có chút sóng rất tương ứng với mình, loại cảm giác này giống như bọn họ đã từng rất quen thuộc rất thân mật, là một phần của thân thể hắn.

Lý Văn Li không làm nhiều chuyện dư thừa, cởi y phục chỉ để lại một chiếc quần bên trong rồi xuống nước.

Chờ hắn đi vào trong nước, Bạch Quân Quân lại gọi Tiểu Thủy Linh tới, Thủy Linh vô cùng ghét bỏ.

Dù sao trên người hồ ly tản ra khí tức của loại virus đáng sợ, loại độc dịch này rất khó để làm sạch.

Nhưng không đợi Thủy Linh từ chối với lời lẽ chính nghĩa, cây bắt muỗi đã cuốn lấy nó, ném nó vào trong nước như ném quả tạ.

"Phù phù!"

"..." Tiểu Thủy Linh.

Nhìn biểu hiện của cây bắt muỗi, Bạch Quân Quân thiếu chút chết cười, chỉ nói đợi lát nữa sẽ dẫn nó ra ngoài ăn no nê.

Nói ra thì, so với không gian tinh khiết, cây bắt càng thích hợp sinh trưởng ở bên ngoài hơn.

Hơn nữa lần này nàng rào mười dặm, bên ngoài muỗi bay đủ cho cây bắt muỗi ăn một bữa ngon.

Cứ như vậy, Tiểu Thủy Linh trở lại trong nước khổ sở vì hồ ly chữa trị thân thể.

Đối với người có dị năng hệ Thủy mà nói, nước là thứ thuốc trị bệnh tốt nhất, dù sao trong cơ thể con người 70% là nước.

Bình Luận (0)
Comment