Thành thân?
A Đao sợ tới mức liên tục ho khan, ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.
Nghiêm khắc mà nói, bọn họ từng có hôn ước, nhưng mà tiểu thư đã từ hôn, bây giờ hình như cũng trở lại tốt đẹp rồi, nhưng mà… cũng có khả năng chỉ cấu kết với nhau làm việc xấu, khụ, là tình đồng bào đơn thuần mà thôi.
Tóm lại là hắn cũng không tiện nói.
Hai ông cụ đều là người tinh tường, phản ứng này của A Đao còn chưa đủ rõ ràng sao? Hóa ra hai đứa trẻ nãy vẫn chưa bái đường.
Sơn Hải nhức đầu: “Không sao cả, chờ Hồ Ly bình phục rồi ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa, cha của Quân Quân không còn nữa, ông cũng xem như phụ thân của con bé. Ông làm chủ hôn, ta làm người chứng hôn cho hai đứa vậy.”
Đan Hạc tiên sinh gật đầu: “Rất tốt, tuổi của hai đứa quả thật cũng đã đến lúc đàm hôn luận gả rồi.
Hai ông cụ bình tĩnh vừa tán gẫu vừa rời đi.
“…” A Đao.
Hắn áy náy nhìn thoáng qua bóng dáng của hai ông cụ.
Thanh danh của nữ tử rất quan trọng, nếu chuyện thân mật như vậy của tiểu thư và công tử truyền ra ngoài thì chỉ sợ cả đời này của tiểu thư đều bị hủy hoại.
Hắn cũng tự biết lần này là công tử đã lợi dụng tiểu thư, tóm lại, chờ công tử khỏe rồi hắn nhất định sẽ nói rõ ràng về những gì tiểu thư đã bỏ ra, cho công tử biết đời này không thể phụ tiểu thư được.
Lúc này tâm trang của A Đao vô cùng rối rắm, hắn cũng không nghĩ tới người từng vô cùng ghét bỏ Bạch Quân Quân là mình lại có một ngày bảo vệ cho nàng, hơn nữa tấm lòng bảo vệ này thậm chí còn vượt qua tấm lòng bảo vệ công tử nhà hắn.
Bạch Quân Quân không hề biết gì về chuyện này, nàng đang thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của Hồ Ly, chờ tóc khô rồi liền lập tức tắt đèn đi ngủ.
Đương nhiên, tắt đèn chỉ là để cho người bên ngoài xem mà thôi, vừa tắt đèn xong Bạch Quân Quân lập tức mang Hồ Ly tiến vào không gian.
A Đao nhìn thấy đèn tắt thì chỉ cho rằng hai người đã nghỉ ngơi rồi, làm gì còn nghĩ nhiều như vậy.
Nói ra thì đã rất lâu rồi hai người không về không gian, vội vội vàng vàng trở về thì cũng đều là vì tị nạn.
Mà bây giờ xem như hai người đã có thể kiểm kê vật tư gần đây một cách kỹ lưỡng rồi.
Nói đến vật tư thì mỗi lần xuất hành, hoặc nhiều hoặc ít bọn họ đều sẽ thu hoạch được thứ gì đó, nhất là ở Hoàng đô giàu có màu mỡ, mỗi khi đi ra ngoài hai người đều sẽ kiếm được vô số thứ về.
Nhưng lần này đến núi Vu Tổ, hai người thật đúng là đi để giúp đỡ người nghèo, không gặp may cũng thôi đi nhưng lại còn kéo theo thương tích đầy mình, mỗi nước cỏ cây thôi cũng đã hao hụt không ít.
Vốn dĩ trong viện còn có rất nhiều cỏ dại nghìn năm nhưng bây giờ đã dùng gần hết rồi.
Nói ra thì từ khi không gian xuất hiện, đã lâu lắm rồi nàng không dùng đến lông dê* trên người tiểu thự sam. Phỏng chừng đợi đến lúc dùng hết cỏ dại trong đình viện thì con dê** được nuôi đến béo này sẽ lại có tác dụng.
, *: Dùng phép ẩn dụ để nhắc đến lợi ích của tiểu thự sam và tiểu thự sam
“…” Tiểu thự sam.
Đây là “lần đầu tiên” Lý Văn Li đi vào không gian nên vô cùng tò mò với căn đình viện nhỏ này.
Nhất là hàng cây vải cao lớn ở bên cạnh đình viện trước làn sương trắng xóa kia, chỉ thấy lúc này trên ngọn cây đầy quả đỏ rực.
Mỗi một quả đều nặng trĩu, lá cây cũng long lanh lóng lánh.
Bạch Quân Quân không ngờ chu kỳ nở hoa kết quả của cây cối ở trong không gian lại nhanh như thế, lần trước nhìn thấy chúng chỉ mới nở hoa mà thôi, đảo mắt một cái mà quả cũng dã chín rồi.
Mà bên hồ nước, hoa nhài vẫn nở rộ tươi đẹp như cũ, những con ong mật nhỏ bay tới bay lui, mấy hũ mật cũng đã đầy ắp, thậm chí còn tràn ra mật ong màu vàng cam.
Nhìn thấy nơi này được mùa như vậy, cả thể xác và tinh thần của Bạch Quân Quân đều thư thái.
Quả nhiên chỉ có không gian mới đem đến cảm giác vô cùng no đủ cho nàng.
Đầu tiên Bạch Quân Quân dẫn Hồ Ly đến dưới tàng cây vải hái vải, dù sao đây cũng là loại quả đầu tiên nàng tự tay trồng trong không gian, nàng rất tò mò không biết quả vải ở trong không gian có hương vị như thế nào.
Hồ ly cầm quả vải đo đỏ cũng rất tò mò, hắn sờ soạng trong chốc lát, chỉ cảm thấy loại quả đo đỏ nho nhỏ này rất thô ráp.