Cây rêu nhỏ có vẻ rất vui mừng khi nhìn thấy Bạch Quân Quân, vui như mở cờ trong bụng, đến nỗi trên chiếc đầu xanh mượt nở ra rất nhiều đóa hoa nhỏ rực rỡ.
Lúc này Hồ Ly đang dính xà phòng khắp người, nghe thấy bên chỗ Bạch Quân Quân có động tĩnh thì lập tức thò đầu ra xem.
Bạch Quân Quân phất phất tay: “Chàng nhanh tắm rửa nghiêm túc đi.”
Bị Bạch Quân Quân răn dạy, Hồ Ly ngoan ngoãn lùi về, nghiêm túc vò vò bong bóng xà phòng ở trên đầu.
Mà Bạch Quân Quân lại vui mừng thả cây rêu nhỏ mất đi rồi còn được lại này vào trong không gian.
Lần này, ba loài cây là tiểu thự sam, cây bắt ruồi và cây rêu nhỏ được đoàn tụ với nhau.
Nhưng mà không hề có sự hòa thuận, vui vẻ và ấm áp như trong truyền thuyết, cây rêu nhỏ mới đến nhưng không sợ người lạ, thoáng chốc nó đã đi đến trong làn sương trắng không có ai sinh sống.
Mà cây bắt ruồi cũng có thể chạy nhảy nhưng nó đã bị Bạch Quân Quân cảnh cáo không thể ra tay với ong mật nhỏ ở bên trong cho nên cho dù có đói bụng thì cây bắt ruồi cũng chỉ có thể đến bên hồ nước, dựa vào nước mà sống.
Về phần tiểu thự sam, nó bị ném xuống dưới tàng cây vải, may mắn phong cảnh bên này rất đẹp nên nó ở cũng vui vẻ.
Ba loài cây sống chung trong một không gian nhưng đều có sự truy cầu của riêng mình, không ai quấy rầy ai cả.
Mà bên ngoài, cuối cùng Hồ Ly đã tắm rửa xong, may mà trước kia Diêm chưởng quỹ đã chuẩn bị sẵn sàng y phục cho bọn họ thay sau khi tắm rửa, có điều bởi vì da cá Côn mặc rất tốt nên phần lớn thời gian bọn họ đều mặc da cá Côn.
Mà bây giờ da cá Côn của Bạch Quân Quân vẫn còn tốt nhưng của Hồ Ly đã nát đến mức không còn nhìn ra hình dạng gì nữa. Bạch Quân Quân liền lấy y phục mới được cất dưới đáy rương ra cho Hồ Ly mặc.
Dáng vẻ của Hồ Ly vốn thanh sạch, đẹp đẽ, nước cỏ cây đã làm cho làn da thối rữa của hắn khôi phục như lúc ban đầu, mà bộ y phục mới này lại tôn lên khí chất của hắn, nếu mắt không đỏ thì quá tốt rồi.
Bạch Quân Quân giúp Lý Văn Li sửa soạn y phục chỉnh tề rồi mới dẫn hắn ra ngoài.
Nhưng mà vấn đề mới lại nhanh chóng xuất hiện, nàng cũng muốn tắm rửa.
Nhưng mà lúc này Lý Văn Li giống như một cậu bé ngốc nghếch mà nàng hoàn toàn không thể thoát khỏi được, e rằng có bảo hắn chờ ở ngoài cửa phòng tắm hắn cũng không chịu.
Cuối cùng, A Đao lại yên lặng chảy nước mắt xuất hiện.
“Tiểu thư, đợi công tử bình phục, ta nhất định sẽ kể lại toàn bộ những uất ức của tiểu thư cho ngài ấy biết, đến lúc đó bảo công tử nhận lỗi với ngài. Lúc này cũng chỉ có thể tiếp tục mặt dày xin ngài bao dung.”
“…” Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân còn có thể thế nào được nữa? Chỉ có thể bịt kín mắt của Hồ Ly lại rồi nhanh chóng tắm rửa, y như binh lính đang trong trận chiến vậy.
May mà Hồ Ly xem như cũng nghe lời, trong lúc bịt mắt hoàn toàn không làm loạn.
Bạch Quân Quân tắm xong đi ra, Hồ Ly vẫn ngoan ngoãn ngồi ở cửa, hai tay cũng đặt lên đầu gối một cách nghiêm chỉnh.
Bạch Quân Quân nhịn không được mỉm cười, xoa xoa đầu hắn: “Đi thôi, đồ ngốc.”
“?”
Cho đến khi mở băng bịt mắt ra, Hồ Ly vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác như cũ.
Hắn ngửi mùi hương của cây cỏ đầy phòng, đang cảm thấy rất vui vẻ, kết quả còn chưa ngửi đủ mà đã xong rồi sao?
Lúc này tóc của Bạch Quân Quân đang ẩm, trở lại phòng nàng liền dùng khăn mặt xoắn tóc, Lý Văn Li thấy được thì theo bản năng xoắn xoắn theo.
Thấy thế, Bạch Quân Quân dứt khoát đưa khăn mặt cho hắn.
“Vậy chàng thử xem?”
Lý Văn Li hơi trố mắt, một lúc lâu sau mới lau tóc cho Bạch Quân Quân một cách vụng về.
Mái tóc của nàng đã dài đến thắt lưng, những sợi tóc đen nhánh mềm mại giống như tơ lụa sa tanh thượng đẳng, toàn bộ quá trình Lý Văn Li đều rất cẩn thận.
Ngoài phòng, cửa sổ phản chiếu bóng dáng của hai người, thiếu nữ đang ngồi, thiếu niên lại đứng, dịu dàng lau tóc cho nàng.
Dáng vẻ kia làm cho người ta không khỏi động lòng.
Mấy thị nữ trẻ tuổi đều đỏ mặt, chỉ lén lút băn khoăn về cô nương nhà mình.
Tuy rằng cô nương nhà mình chưa nói gì cả nhưng rõ ràng bọn họ cảm giác được sự khác biệt của A Đao khi đối xử với cô nương nhà mình.
Nếu hai người cũng có thể giống như Quân Quân cô nương và Lý công tử thì tốt rồi.
Mà hai ông cụ lại vui vẻ gật đầu rồi nhìn về phía A Đao.
“Hai người bọn họ thành thân chưa?”