Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 876 - Chương 876. Mẹ Già

Chương 876. Mẹ già Chương 876. Mẹ già

Dường như Lý Văn Li hiểu được sự uy hiếp trong câu nói của Bạch Quân Quân, ấm ức cởi lớp áo bẩn thỉu đã bị rách te tua của mình xuống.

Tuy rằng Lý Văn Li đang bị thương, nhưng không hề ảnh hưởng tới dáng người chút nào, người ta vẫn có vai rộng eo thon, cơ bắp cân đối như trước, hơn nữa trên cơ thể săn chắc kia lại có chi chít vết thương, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nam tính.

Nói tóm lại là khiến cho người ta hoàn toàn không rời mắt được.

Bạch Quân Quân nhìn vóc dáng một mét tám đẹp không tì vết của Lý Văn Li mà suýt chút nữa chảy nước miếng, càng xem càng hứng khởi, cho tới khi hồ ly bắt đầu cởi tới đai lưng của quần trong.

“…” Bạch Quân Quân khiếp đảm, vội vàng xua tay cản hắn: “Đừng đừng đừng cái này để lại, không cần phải cởi nữa đâu.”

Hồ ly: “?”

Bạch Quân Quân nghiêm túc gật đầu: “Cứ như vậy là được rồi, nếu cởi nữa thì không hay lắm đâu.”

Hơn nữa, tuy rằng nàng thấy không có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa sau khi tỉnh táo lại, hồ ly cũng ra không cảm thấy ngượng ngùng.

Ngộ nhỡ Lý Văn Li nhớ ra mình từng cởi sạch đồ trước mặt nàng, lại còn bị nàng nhìn không sót thứ gì, nói không chừng hồ ly sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết. Để tránh chuyện không hay ấy xảy ra, Bạch Quân Quân quyết định giữ lại lớp vải cuối cùng trên người hồ ly vậy.

Ôi trời, nàng đúng là hiểu lòng người quá đi mà!

Lý Văn Li ngoan ngoãn ngồi vào bồn tắm.

Có điều vừa mới chạm vào làn nước đã cảm thấy da thịt mình đau điếng, hắn nhíu mày thật chặt, vô thức trốn ra bên ngoài theo bản năng mách bảo, Bạch Quân Quân lại vô tình ấn đầu hắn xuống, ép hắn phải đắm mình trong bồn nước.

Hồ ly đương nhiên không chịu, hắn đang định giãy giụa, lưỡi đao gió trong tay cũng sắp được ném ra, nhưng thấy bàn tay đè trên đầu mình là bàn tay của thiếu nữ khiến cho hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu, lại không dám để nàng bị thương, cuối cùng không giãy giụa được, chỉ đành ngồi im trong bồn tắm chịu đựng.

Thấy hồ ly vất vả lắm mới chịu ngừng giãy giụa, Bạch Quân Quân cũng thở phào một hơi.

Nàng vừa múc nước đổ lên người Lý Văn Li vừa bảo rằng: “Ta biết chàng đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng có nhịn thêm chút nữa là được rồi, chỉ một lát nữa thôi sẽ không đau nữa, hơn nữa tới buổi tối, ta sẽ lại đưa chàng tới chỗ nào mát mẻ dạo chơi.”

Trên người hắn có vết thương, miệng vết thương đều còn dính độc, khi tiếp xúc với nước thảo mộc, tất nhiên số độc tố này sẽ bị hấp thụ, Lý Văn Li cảm thấy đau đớn cũng là lẽ thường tình.

Nhưng Bạch Quân Quân cũng chẳng có cách nào khác, đây là phương pháp trị liệu hiệu quả nhất rồi.

Rõ ràng là tiên cảnh bồng lại có mỹ nhân hầu hạ mình tắm rửa, vậy mà lại biến thành bà vú nuôi hầu hạ công tử khờ nhà mình tắm rửa.

Cũng may nước thảo mộc này cũng chỉ gây đau đớn trong khoảng thời gian ngắn ban đầu, sau khi thích ứng được với cảm giác này thì sẽ không còn khó chịu nữa.

Bạch Quân Quân lực bất tòng tâm nhìn hồ ly đang như một con thú hoang bị thương, vô cùng thưởng cảm.

Nàng chưa từng nghĩ hồ ly của căn cứ H lại có một ngày sa cơ lỡ vận, trở thành một tên ngờ nghệch giữa chốn thôn làng thế này, quả nhiên là thế sự vô thường, sống lâu rồi cái gì cũng có thể xảy ra được mà.

Theo sự thay đổi của thời gian, nước thảo mộc vốn trong suốt không màu giờ đã trở nên vẩn đục, hiển nhiên, khi lớp da nhiễm độc của hồ ly tiếp xúc với nước này thì tróc ra từng màng, nhuộm đục màu nước.

Mãi tới khi bồn tắm đã chuyển gần hết sang màu nâu đen, Bạch Quân Quân mới để cho hồ ly đi tắm vòi sen.

Lý Văn Li không biết dùng như thế nào, Bạch Quân Quân chỉ đành kéo tay dẫn hắn đi về phía vòi sen, sau đó tự mình mở nước ấm, để hắn tắm lại bên vòi sen, còn nàng thì quay trở lại chỗ bồn tắm xử lý chỗ nước tắm đã nhuốm chất độc kia.

Có điều Bạch Quân Quân vừa đi tới bên bồn tắm đã ngẩn cả người vì trông thấy mặt nước đen ngòm kia nổi lên một khóm rêu.

Nhìn khóm rêu có nở một bông hoa trên đầu kia, Bạch Quân Quân ấp a ấp úng: “Này… Ngươi…”

Khóm rêu nhỏ nhanh nhạy uống hết chỗ nước tắm bẩn, sau đó lại thu mình về thành một nhúm bé tí teo.

Bạch Quân Quân mừng rỡ bế nó lên:

“Trời ạ, ngươi tới đây từ khi nào thế?”

Nàng còn tưởng rằng khóm rêu nhỏ đã bị thất lạc ở núi Vu Tổ mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment