Tất nhiên A Đao cũng vui vẻ đồng ý, nhưng Lý Văn Li lại thà chết cũng không chịu.
Vốn dĩ Bạch Quân Quân đã đưa hồ ly tới tận cửa phòng tắm, hồ ly vẫn rất bằng lòng, tung ta tung tăng đi theo nàng.
Nhưng khi Bạch Quân Quân bước ra khỏi phòng tắm, hồ ly lại không chịu nghe lời nữa.
Hắn cũng muốn ra ngoài!
A Đao muốn ngăn cản, lại bị hồ ly vô tình vô nghĩa ném ra góc tường như thể ném một con gà con, khi không còn ai ngáng đường nữa, Lý Văn Li liền sải bước ra ngoài.
Bạch Quân Quân: “…”
A Đao: “…”
Mọi người: “…”
Đối mặt với loài mãnh thú hung hăng khó thuần hóa và khống chế này, mọi người cũng lực bất tòng tâm.
Sơn Hải tiên sinh đưa ra một kiến nghị rất có tính xây dựng: “Hay là đánh ngất hắn luôn đi? Bao giờ tắm sạch rồi đánh thức cũng được?”
“Đây đâu phải huyệt vị bình thường, nếu bị thương nhiều sẽ chết đó.” Đan Hạc tiên sinh nheo mắt liếc ông ấy một cái, vậy nên khi nãy ông ấy mới không tán thành đánh thức Lý Văn Li dậy vào thời điểm này.
Nếu như đánh thức hắn, vậy tình tình hình sẽ thay đổi, khó mà phong bế các giác quan của hắn lại được, thường xuyên làm như vậy sẽ gây ra tổn hại rất nặng nề cho cơ thể.
Lúc này mọi người ở đây cũng chẳng còn cách nào, đang trơ mắt nhìn nhau, Đan Hạc tiên sinh bỗng vỗ bả vai Bạch Quân Quân, lời nói vô cùng thấm thía: “Đồ nhi ngoan, có nhớ khi trước sư phụ từng nói gì không?”
“?” Bạch Quân Quân chớp mắt, lễ phép hỏi: “Sư phụ từng nói gì ạ?”
Sư phụ hỏi câu hóc búa vậy, lời ông ấy nói nói đâu có ít, sao biết được là định hỏi câu nào.
Đan Hạc tiên sinh: “…”
“Phụt…”
Sơn Hải nhìn cặp sư đồ không ăn ý chút nào này mà không nhịn được cười.
Đan Hạc tiên sinh ngượng ngùng đưa tay lên vuốt râu, bảo rằng: “Người hành nghề y ấy mà, không có sự khác biệt nam nữ, cũng không cần phải nề hà chuyện nam nữ, hay là con tắm rửa cho hắn đi.”
Bạch Quân Quân: “…”
Mọi người: “…”
Lúc này hai thị nữ đi theo Vu Noãn cũng biết đây không phải nơi mình nên xuất hiện, lẳng lặng rời khỏi nơi mọi người đang nói chuyện xôn xao
Mà Sơn Hải cũng tằng hắng một tiếng, bảo rằng: “Ta còn phải làm thêm vài thứ dụng cụ nữa, cáo từ trước đây.”
Thấy mọi người lần lượt rời đi, Đan Hạc tiên sinh ân cần vỗ vai Bạch Quân Quân: “Vậy vất vả cho đồ nhi rồi, tắm rửa cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, hắn như thế này, e rằng con đi ngủ cũng sẽ bảo theo. Ai bảo con một hai đòi rút châm chứ? Nếu vậy thì con lo hết đi nhé.”
Ý của ông ấy là, nàng đánh thức hắn thì nàng tự đi mà lo cho hắn.
Bạch Quân Quân: “…”
A Đao: “...”
Đan Hạc tiên sinh thản nhiên rời khỏi nơi này như thể chuyện chẳng có liên quan gì đến mình. Còn ba người Bạch Quân Quân, A Đao, Lý Văn Li vẫn đứng yến tại chỗ trơ mắt nhìn nhau.
Bạch Quân Quân thương lượng kỹ càng với A Đao, rằng nàng sẽ chỉ đứng ở một xó làm cảnh, tắm rửa là việc A Đao phải lo liệu, A Đao đột nhiên chắp tay với nàng.
“Tiểu thư, tới bao giờ công tử khôi phục ta nhất định sẽ kể lại những khổ sở mà cô phải chịu cho ngài ấy biết, sau đó bảo công tử nhận lỗi với cô. Còn bây giờ, chúng ta chỉ có thể mặt dày xin cô rủ lòng thương xót.”
Bạch Quân Quân: “…”
Vốn chỉ là tắm rửa cho hồ ly một lần thôi mà, đây là một chuyện cỏn con mà thôi.
Sau khi được mọi người làm “công tác tư tưởng” tích cực như vậy, nàng cũng bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên.
Bạch Quân Quân nhìn tất cả mọi người rời đi mọi người, bất đắc dĩ gọi Lý Văn Li vào lại phòng tắm thêm lần nữa.
Nàng chuẩn bị phòng tắm cho mỗi một người ở đây, trong phòng tắm chẳng những có vòi hoa sen tiện lợi, mà còn có một chiếc bồn tắm lớn xa hoa.
Bởi vì không có người ngoài, Bạch Quân Quân bèn chất đầy nước thảo mộc vào bồn tắm, sau đó vậy tay gọi Lý Văn Li.
“Vào trong này đi.”
Lý Văn Li thoáng nhìn bồn nước kia, tỏ vẻ không vui.
Bạch Quân Quân không khỏi nhướng mày, ma xui quỷ khiến mà nói ra một câu: “Chàng không tắm rửa sạch sẽ, vậy thì đêm nay đừng mơ ngủ cùng với ta.”
Lý Văn Li: “…”