Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 874 - Chương 874. Thuần Thú

Chương 874. Thuần thú Chương 874. Thuần thú

Bị đôi mắt điên loạn của hắn nhìn, mọi người đều bất giác lui về phía sau một bước nhỏ, sợ hồ ly đột nhiên nổi cơn điên mà tấn công mình.

Mọi người còn đang lo lắng, Bạch Quân Quân đã nhanh chóng kéo hồ ly về phía mình.

Bàn tay trúng độc của hồ ly lạnh như sương, hắn cảm thấy bàn tay Bạch Quân Quân nắm lấy tay mình vô cùng ấm áp và mềm mại.

Hắn nhìn bàn tay nàng, không hề gạt phắt tay nàng ra như lẽ thường.

Bạch Quân Quân dùng sức kéo hắn rời khỏi chiếc giường.

Lúc này Lý Văn Li chắc khác một chú chó lớn ngoan ngoãn là bao nhiêu, tốt tính, vô hại mà lại ngốc nghếch đáng yêu.

Bạch Quân Quân kéo hắn đến ngồi bên bàn ăn, sau đó lại đẩy chén canh gà lớn đến trước mặt hắn.

“Đây là canh gà mà người thích nhất.”

Chóp mũi Lý Văn Li hếch mũi lên ngửi, khi ngửi được hương vị của chén canh gà này, hắn đã chịu đói rất lâu, không kiềm chế được mà ăn ngấu nghiến.

Mọi người: “…”

“Có ai cảm thấy như vậy hơi giống…” Sơn Hải tiên sinh mở miệng thì thầm, còn chưa kịp nói hết đoạn “chú chó lớn”, Lý Văn Li đã hung hăng trợn mắt nhìn về phía này

Lão già thấy vậy thì vội câm miệng, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Hoá ra tên nhóc này không hề điên, ông ấy còn chưa kịp nói ra miệng lời chê bôi đã nhận được phản ứng dữ dội như vậy rồi.

Đan Hạc tiên sinh lại lắc đầu nói: “Bây giờ hẳn là hắn không hiểu ông nói gì đâu, nhưng chắc là do cảm tính thôi.”

“???” Sơn Hải tiên sinh tỏ vẻ không hiểu.

Đan Hạc hết cách, chỉ đành thấp giọng giải thích với mọi người.

“Hiện tại có thể coi như hồ ly đã bị phong bế hết ngũ giác rồi, bây giờ thứ chi phối hắn là bản năng, nói cách khác, bây giờ hắn cũng không khác một con thú hoang là bao, không có năng lực tư duy của người bình thường, chỉ có bản năng của dã thú. Với hắn bây giờ, tất cả sinh vật sống xung quanh đều là mối nguy hại, đặc biệt là khi ăn đồ ăn, mọi người mở miệng nói trước mặt hắn chẳng khác nào kẻ định cướp đồ ăn, thấy kẻ định cướp đồ ăn của mình mà chỉ trừng mắt như vậy đã là lịch sự lắm rồi.”

“Nhưng mà…” Sơn Hải chỉ Bạch Quân Quân: “Trường hợp này thì giải thích thế nào đây?”

Lúc này, Bạch Quân Quân đang vui vẻ ngồi bên cạnh ăn canh gà cùng với hồ ly.

“À thì…” Đan Hạc tiên sinh cứng họng: “Người thuần thú… Ông từng nghe qua chưa?”

Mọi người: “…”

A Đao nhìn điệu bộ ngốc nghếch của công tử mà đỏ cả mắt.

Nếu như công tử bị như thế này cả đời, hắn lấy đâu ra tư cách mà gặp lại lão chủ công nữa,

Lý Văn Li hoàn toàn không biết A Đao đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên ăn những gì mình muốn.

Hắn không dùng đũa hay muỗng gì, nếu có thể sử dụng miệng thì chắc chắn không dùng tay, chớp mắt đã đánh chén hết số đồ ăn trên bàn.

Cũng hết cách thôi, từ khi rơi vào trùng huyệt tới bây giờ, hồ ly vẫn luôn phải ra sức chiến đấu, khi rời khỏi đó cũng chỉ được đút cho uống chút nước thảo mộc, thời gian còn lại đều phải chịu cơn đói cồn cào suốt bao ngày.

Bây giờ vất vả lắm mới thoát thân, tất nhiên phải ăn một bữa no nê.

Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ, thì ra đã lâu lắm rồi hồ ly không có gì bỏ vào bụng, suýt chút nữa, hồ ly sẽ không chết vì độc nữa, mà là chết vì đói.

Bạch Quân Quân dẩu môi cười, chỉ có loài tham ăn mới hiểu được nhau mà thôi.

Với sức ăn kinh người của hồ ly, chẳng mấy chốc, trên mặt bàn chỉ còn lại một chiếc đùi gà cuối cùng. Lý Văn Li do dự một lát, cuối cùng đẩy đùi gà đến trước mặt Bạch Quân Quân, sau đó lẳng lặng quay mặt đi.

Ý của hắn là, ngươi ăn đi, ta không cướp của ngươi đâu.

Bạch Quân Quân không ngờ hồ ly đã mấy đi thần trí nhưng trong tiềm thức vẫn luôn nghĩ cho nàng như vậy.

Bạch Quân Quân vô cùng cảm động, cầm lấy đùi gà ăn ngấu nghiến.

Lý Văn Li: “…”

Mọi người: “…”

Cứ như vậy, hai người bọn họ ăn hết cả bữa tối của mọi người, cũng chẳng biết trách ai, cuối cùng mọi người lại phải xuống bếp thêm một lần nữa.

Có điều đây cũng là chuyện nhỏ, mọi người để bụng.

Tới khi mọi người đã ăn uống no nê, Bạch Quân Quân lại có ý định để A Đao giúp hồ ly tắm rửa, suy cho cùng, giờ bộ dạng của hồ ly đã thảm lắm rồi, nàng nhìn cũng không nỡ.

Bình Luận (0)
Comment