Vừa rồi nghe được nhiều chiến công lừng lẫy của đồ đệ mình như vậy, cho dù Đan Hạc tiên sinh có điềm tĩnh tới đâu đi chăng nữa thì cũng rất tò mò về khả năng chữa bệnh của nha đầu này.
Vậy nên Đan Hạc tiên là người đầu tiên vào trong, không nói một lời mà cầm tay bắt mạch cho hồ ly.
Ngay khi bàn tay của Đan Hạc đặt lên cổ tay Lý Văn Li, ông ấy đã trợn tròn hai mắt.
Tuy rằng kinh mạch, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng của hồ ly vẫn còn vô cùng yếu ớt, nhưng tâm mạch đã ổn định lại như lúc ban đầu. Khi trước từng phán rằng hồ ly sống không quá được năm ngày, vậy mà giờ sinh mạng lại được kéo lên thành người ngày!
Đối với ông ấy mà nói, đây là một chuyện không tưởng.
Dù sao ở đây cũng không có thuốc thang hay bất cứ công cụ hữu ích nào khác, Bạch Quân Quân chỉ mới lấy máu độc đã có thể giúp hồ ly cải tử hồi sinh rồi sao?
Điều này khiến cho ông ấy phải thay đổi cách nhìn.
Vậy nên ánh mắt nhìn Bạch Quân Quân của Đan Hạc tiên sinh cũng có thêm thái độ tò mò và cảm thán, ngưỡng mộ
Thấy ánh mắt tán thưởng của Đan Hạc, Bạch Quân Quân hơi ngượng ngùng, nàng cúi đầu định rút ngân châm trên đầu ngón tay hồ ly, khiến cho Đan Hạc kinh hồn táng đảm, vội vàng đưa tay ra cản lại.
“Nha đầu này định làm gì hả?”
“Gọi hồ ly dậy ăn cơm thôi.” Bạch Quân Quân thản nhiên trả lời.
Đan Hạc: “…”
Đã bình phục được đôi chút, nhưng cũng đâu thể khỏe mạnh lành lặn như người bình thường được, chưa nói đến chuyện hắn đang yếu ớt thế nào. Trước khi Lý Văn Li bất tỉnh, hắn đã rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập mà, nếu như gọi Lý Văn Li dậy, hắn lại lên cơn, ra tay tấn công mọi người thì phải làm sao đây?
Cảnh tượng hắn chém đầu kẻ địch chẳng khác nào gặt dưa hấu kia mọi người đều đã tận mắt chứng kiến, ai ai cũng biết hắn tàn bạo vô nhân đạo thế nào.
Đến lúc đó không ai khống chế được hắn, chẳng phải là sẽ lớn chuyện hay sao.
Cho nên Đan Hạc tiên sinh chỉ đành lắc đầu: “Thật ra ta phong bế huyệt đạo và ý thức của Lý Văn Li là vì hắn đang có triệu chứng tẩu hỏa nhập ma, độc tố dư lại trong cơ thể hắn còn chưa được loại bỏ tận gốc, nếu đánh thức lúc này, rất khó bảo đảm hắn sẽ không phát điên.”
“Không sao hết, con có thể khống chế hắn mà.” Bạch Quân Quân rất tự tin.
Đan Hạc tiên sinh vẫn còn băn khoăn, cho dù là thuật sĩ cao tay cũng chưa chắc đã khống chế được một người sống hoàn toàn, chứ nói gì tới nhà đầu này?
Hơn nữa người bị tẩu hỏa nhập ma chẳng khác nào kẻ bị điên, còn là một kẻ điên có xu hướng bạo lực, không thể nghe hiểu được tiếng người, nha đầu này cũng quá tự tin rồi!
“Công tử nhất định có thể chịu đựng được.” A Đao cũng không đành lòng.
Công tử nhà hắn đã nằm trên giường bệnh suốt hai ngày, trước kia hắn ghét nhất là phải nằm lên giường. Vì khi còn bệnh nặng chỉ đành lực bất tòng tâm, sau khi sức khỏe được cải thiện, nếu có thể đứng, công tử chắc chắn không ngồi, nếu có thể ngồi thì chắc chắn không nằm. Ngoài thời gian ngủ, hắn dành toàn bộ thời gian của mình để đọc sách, cũng nhờ vậy mà mọi thứ trên đời từ cổ chí kim hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Đan Hạc tiên sinh lắc đầu bất đắc dĩ: “Được thôi, các ngươi muốn gọi hắn dậy cũng không hề gì, nhưng nhất định phải đề phòng Lý Văn Li lên cơn điên.”
Đan Hạc tiên sinh nói xong lời này, ngân châm trên người Lý Văn Li cũng đã được Bạch Quân Quân gỡ bỏ xong xuôi.
Lúc này tất cả mọi người đều nín thở nhìn Lý Văn Li còn đang ngủ li bì.
Hàng lông mi khẽ chớp, hắn cuối cùng cũng chịu mở mắt.
Hai mắt Lý Văn Li vẫn đỏ ngầu như khi ấy, hơn nữa vừa mở mắt đã không phụ sự mong đợi mà ngồi phắt dậy, trong đôi mắt nhìn mọi người ngập tràn sát khí.
Ngay khi Lý Văn Li chuẩn bị vung lưỡi đao gió ra chém chết tất cả những người sống ở đây, một bàn tay ấm áp bỗng áp lên đầu hắn.
“Đừng làm bậy nữa, ăn cơm đi.”
“?” Lý Văn Li sửng sốt một lát, hắn cảm thấy âm thanh này thật là kỳ lạ, nghe rất êm tai.
Hơn nữa trên người nàng còn có mùi cỏ cây vô cùng quen thuộc, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ an tâm.
Hắn ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Bạch Quân Quân, sát khí trông đôi mắt dần vơi đi.
Bạch Quân Quân duỗi tay với Lý Văn Li: “Tới đây đi, dẫn ngươi đi ăn thứ gì đó.”
Lý Văn Li ngờ vực nhìn bàn tay chìa ra của Bạch Quân Quân, sau đó lại cảnh giác đảo mắt nhìn bốn phía.
(1) Tục mệnh:tạm dịch là “kéo dài sinh mạng”
(1) Tục mệnh:tạm dịch là “kéo dài sinh mạng”