Đúng lúc nàng hoài nghi, Lý Văn Li còn nói: "Con sẽ nhanh chóng tìm được cha, sau đó giết ông ta."
Giọng điệu của hồ ly rất bình tĩnh, một chút ý hận cũng không có, nói giống như đang chờ đợi ăn bánh nướng vậy. Nhưng Bạch Quân Quân lại cảm thấy một chút buồn rười rượi.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân có vẻ mặt nghiêm túc, hồ ly ôm nàng vào trong lòng, buồn buồn nói: "Con sẽ mạnh lên, mẹ, mẹ chờ con một chút."
"..." Bạch Quân Quân thở dài, yên lặng giơ tay ôm lại hồ ly.
Mặc dù chỉ có dăm ba câu, nhưng Bạch Quân Quân đã đoán được đầu đuôi chuyện xưa.
Ở tận thế chuyện vứt bỏ vợ con vì sự sống còn chỉ nhiều chứ không ít, chắc hẳn hồ ly trước khi trở thành đội trưởng của căn cứ H cũng đã trải qua không ít gian nan khốn khổ.
"Yên tâm đi ‘Mẹ’ tin tưởng ngươi sẽ mạnh lên." Bạch Quân Quân trả lời có một chút đau lòng.
Nhận được sự trấn an của Bạch Quân Quân, Lý Văn Li vui vẻ mím môi cười.
Cũng là lúc này, Bạch Quân Quân mới xác định, trị liệu có tác dụng, hồ ly đã tìm về được một phần lý trí, rất nhanh, hồ ly chân chính sẽ trở về.
Hai người ôm nhau một lúc lâu trên mặt đất, Bạch Quân Quân mới kéo hồ ly đứng dậy, mà sau đó thì nắm tay dẫn hắn đi rửa mặt mặc quần áo.
Lúc làm những điều này, Bạch Quân Quân thở dài, hồ ly nói cũng không sai, tất cả những gì mà hiện tại nàng đang làm cũng là việc mà mẹ làm.
Lúc hai người đi ra ngoài mọi người đã đang ăn sáng.
Nơi này không có gạo mì lương thực dầu mỡ, mọi người chỉ có thể chấp nhận ăn canh cá.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân dẫn theo hồ ly tới, mọi người vô ý thức cầm chén lên nhìn nhanh chóng đứng dậy.
Dù sao, theo chó dữ... Không phải, tình cảnh đoạt cơm với mãnh thú thật đáng sợ, bọn họ không dám khiêu chiến.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người Bạch Quân Quân sao có thể không hiểu? Nhanh chóng nói chuyện thay hồ ly: "Yên tâm đi, hồ ly đã khá hơn nhiều rồi, hắn có thể đảm bảo tha cho các ngươi cùng nhau ăn cơm, đúng không?"
Bạch Quân Quân nói xong liếc nhìn hồ ly một cái giống như cảnh cáo.
Sắc mặt của Lý Văn Li khó coi, ở trong nhận thức của hắn đồ ăn vô cùng quý giá, mọi người vì đồ ăn có thể giết người, đồ ăn của bọn họ thường xuyên bị người khác cướp đoạt, đương nhiên hắn cũng sẽ đi cướp đồ ăn của người khác.
Nói tóm lại, đồ ăn là không thể cùng hưởng.
Nhưng...
"Mẹ" nói để bọn họ cùng nhau ăn cơm...
Mặc dù Lý Văn Li không muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ngồi xuống.
Bạch Quân Quân xoa đầu hắn khen ngợi.
"Con ngoan."
"? ? ?" Đũa trong tay mọi người rơi loảng xoảng.
Trong lúc nhất thời không hiểu rõ có ý tứ gì.
Mà Bạch Quân Quân ngược lại rất vô sỉ khoé miệng nhếch lên, nàng không giải thích với mọi người vì sao gọi hồ ly là con ngoan, nhưng cũng rất chu đáo báo cáo với mọi người chuẩn bị hành trình. "Ta và hồ ly lát nữa sẽ ra ngoài tìm đồ dùng sinh hoạt, mọi người thiếu cái gì thì lập danh sách đưa cho ta, ta sẽ kiếm trở về."
"? ? ?" Đũa của mọi người đã bị tiếng con ngoan này làm cho hoảng sợ mà rơi, hiện tại trên tay không có đũa bọn họ chỉ có thể há hốc mồm.
Một lúc lâu sau, Sơn Hải tiên sinh mới phản ứng được: "Cháu... Cháu muốn dẫn hắn ra ngoài?"
"Còn muốn đi chợ?" Đây là thị nữ của Vu Noãn hỏi, nhưng hỏi xong nàng ta cũng biết mình quá phận nên đã nhanh chóng che miệng lại, dù sao mình chỉ là một tiểu tỳ nữ, sao có thể chất vấn hành trình của chủ nhân.
Nhưng đúng là quá kinh ngạc nên nàng ta mới có thể vô ý thức hỏi ra miệng lời từ trong đáy lòng.
Bạch Quân Quân ngược lại không có nhiều quy củ như vậy, ở trong mắt nàng chỉ có nam nhân và nữ nhân, đồng đội và kẻ địch, cái gì thị nữ nô bộc không thể lên bàn không thể chen vào nói nàng tuyệt đối không quan tâm, cho nên chỉ trả lời chung chung.
"Dù sao chúng ta ở nơi này còn thiếu rất nhiều đồ dùng hàng ngày mà."