Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 882 - Chương 882. Lấy Cớ Tản Bộ

Chương 882. Lấy cớ tản bộ Chương 882. Lấy cớ tản bộ

Mặc dù đã nhanh chóng xây xong căn nhà lớn, nhưng thời gian quá ngắn nàng cũng chưa kịp làm chút đồ dùng hàng ngày.

Đệm chăn màn không lấy được, ít nhất cũng phải chuẩn bị vật liệu cho nhà bếp kỹ càng.

Đương nhiên nàng cũng không phải là thật sự ra ngoài, nàng chỉ cần một cái cớ để ra ngoài, sau đó lấy muối dầu tương dấm trong không gian ra mà thôi.

Ở trong rừng sâu núi thẳm đã biến ra căn nhà lớn đã đủ không hợp thói thường, cũng không thể lại tiếp tục dùng cùng một biện pháp để kiếm muối dầu tương dấm, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ.

Hơn nữa ngộ nhỡ để mọi người quá phận ỷ lại vào thần linh, về sau thiếu cái gì sẽ đi cầu nguyện vậy thì phải làm sao bây giờ.

Nhưng nàng khổ cực suy nghĩ, mọi người cũng không cảm nhận được, vẫn như cũ lắc đầu không đồng ý để cho hai người bọn họ ra ngoài.

Vu Noãn nói lời chân thành: "Lúc này bên ngoài chắc chắn dán đầy lệnh truy nã, chúng ta một khi ra ngoài bị người của núi Vu Tổ nhận ra, hậu quả khó mà lường được."

Đan Hạc tiên sinh cũng gật đầu: "Mặc dù hành động của hồ ly không bị hạn chế nhưng hắn suy cho cùng đã trúng cổ độc có thể phát bệnh bất cứ lúc nào rất nguy hiểm, thực sự không nên ra ngoài."

"Nếu như nhất định phải ra ngoài, vậy thì đổi thành ta đi cho." Sơn Hải tiên sinh tự đề cử mình.

Hai người thị nữ cũng giơ tay bày tỏ chính mình sẵn lòng mạo hiểm ra ngoài kiếm đồ dùng sinh hoạt.

Bạch Quân Quân có chút lúng túng liếc nhìn bọn họ một chút, những người này có cho nàng một cơ hội để biểu hiện hay không?

Nàng cũng chỉ là muốn tìm một cái cớ hợp lý để cầm dầu muối tương dấm trở về thôi.

Một kế không thành Bạch Quân Quân đành phải đổi kế thứ hai: "Nếu như bên ngoài không ra được, vậy, ta và hồ ly đến nhà hàng xóm mượn chút lương thực dầu mỡ là được."

"? ? ?" Mọi người mở to hai mắt nhìn.

Nha đầu này còn muốn đến nhà hàng xóm mượn lương thực dầu mỡ? Thôn Hỏa tộc ư?

Mọi người cảm giác mình đang nghe những điều nói mơ giữa ban ngày, cũng có chút ngồi không yên.

"Ta nói này nha đầu." Đan Hạc tiên sinh nhịn không được nghĩ linh tinh: "Con khả năng..."

Bạch Quân Quân nhân lúc ông ấy bắt đầu mở đàn giảng bài đã nhanh chóng cắt ngang trước: "Sư phụ, con sẽ chú ý an toàn, hơn nữa con còn dẫn theo hồ ly nữa, sẽ không làm loạn."

Nói xong khẽ vỗ hồ ly còn ở bên cạnh ăn như gió cuốn: “Được rồi được rồi, chúng ta về rồi lại ăn, đi sớm về sớm cũng khiến cho mọi người an tâm."

"?" Hồ ly bị cưỡng ép kéo ra khỏi bàn ăn còn có một chút không tình nguyện, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Bạch Quân Quân vô cùng lo lắng, lại im miệng không nói.

Nhìn thấy hai người kiên quyết ra ngoài, mọi người phải gọi là sốt ruột, hai tiên sinh lo lắng đều đã đứng lên muốn đuổi theo.

Nhưng Bạch Quân Quân lại bình tĩnh xoay người nói mọi người an tâm chớ vội, còn đặc biệt dặn dò A Đao: "Nói nhiều với hai vị sư phụ về chiến tích vĩ đại của ta và hồ ly một chút."

Ngụ ý, chính là A Đao tuyên truyền không đúng chỗ mới dẫn đến hai sư phụ vẫn luôn coi bọn họ là hai đứa trẻ chưa lớn. Trên thực tế lực chiến đấu của bọn họ có thể xưng là nghịch thiên, có thể đánh bại cả một đại đội được chứ!

"..." A Đao.

Cứ như vậy Bạch Quân Quân và hồ ly đi ra ngoài, nhưng bọn họ cũng đi không bao xa, gần như là đi ra bên ngoài Bạch Quân Quân đã lôi kéo tay hồ ly, đi vào trong không gian cùng hắn.

Hôm qua hồ ly đã ở đây một đêm, đối với nơi tràn ngập mùi hoa nhài này rất thích, nhưng hôm qua hắn chỉ tới đình viện, chưa đi dạo đến nơi khác, mà bây giờ Bạch Quân Quân dẫn theo hắn đi vào một gian phòng nhỏ.

Lúc này Lý Văn Li mới phát hiện trong phòng có một mảng rất lớn ngọn núi nhỏ màu trắng, hắn tò mò dùng ngón tay chấm một chút rồi bỏ vào miệng, kết quả thiếu chút bị mặn chết.

Bạch Quân Quân buồn cười đưa cho hắn một bình nước cây cỏ: "Muối ăn ngươi cũng ăn, thật sự là không biết à."

Lý Văn Li ủy khuất đứng lên rót nước, uống ừng ực rất nhiều.

Chờ vị mặn trong miệng được hòa tan, lúc này Lý Văn Li mới tiếp tục dò xét căn phòng nho nhỏ này.

Bình Luận (0)
Comment