Không gian này là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cùng lấy được ở thành Phục Ba, không gian tuy nhỏ nhưng cũng chính là bởi vì nó nhỏ mà tinh xảo, vẫn luôn bị Bạch Quân Quân coi như khu lưu trữ đồ ăn.
Bên trong đặt những thứ bọn họ sưu tập trên đường chạy nạn, ví dụ như muối ăn ở thành Phục Ba, trứng chim đại bàng ăn thịt người, nguyên liệu và các loại lương thực dầu mỡ tịch thu được ở ổ thổ phỉ của huyện Đại.
Đương nhiên sau khi đi vào Hoàng Đô thì đồ càng nhiều hơn, hơn nữa lần này trước khi ra khỏi cửa nàng còn đặc biệt làm một lần tiếp tế cuối cùng, những thứ nên mua một cái cũng không sót, cứ vậy lấp đầy tràn không gian này.
Tư thế mua đồ đặc biệt đó của nàng còn thiếu chút gây nên sự khủng hoảng cho dân chúng ở Hoàng Đô, dù sao chỉ có chiến tranh mới có thể điên cuồng tích trữ đồ như vậy.
Hơn nữa tam vương vừa kết thúc gặp gỡ, quý tộc nhận được tin tức tích hàng trước cũng không phải là không thể, mình không biết gì trong lúc vô hình giả cả còn lên ào ào một đợt, nàng rời đi ngày hôm sau giá cả ở Hoàng Đô đã tăng lên.
Mọi người đều đang đồn quý tộc đã vụng trộm tích trữ hàng, chẳng mấy chốc sẽ chiến tranh.
Chuyện này khiến cho Vũ Văn Loan Phi lo lắng nửa ngày, còn tưởng rằng là tam vương gặp gỡ quyết định kế hoạch tuyên truyền tiết thu phân bị bại lộ, bỏ ra công sức thật lớn mới khiến cho hoàng đô hỗn loạn ổn định lại lần nữa.
Kẻ đầu têu Bạch Quân Quân giờ phút này đang dẫn theo hồ ly kiểm kê vật tư, lương thực dầu mỡ, muối dầu tương dấm, là nhất định phải lấy ra.
Vì để lộ ra hai người bọn họ thật sự đi sang nhà hàng xóm, còn kiếm hai quả trứng đại bàng ăn thịt người làm quà đặc sản tặng bạn.
Loại trứng chim đại bàng cực lớn này chắc chắn mọi người chưa từng thấy, nói nó có nguồn gốc từ Vùng đất vô chủ, ai dám không tin?
Bạch Quân Quân rất thỏa mãn kiểm kê xong đồ vật trong phòng, lại dẫn hồ ly ra ngoài khiêng ba rương mật ong, cộng thêm một đống quả vải.
Nhìn thấy vật tư xếp thành một quả núi nhỏ, Bạch Quân Quân cuối cùng cũng thỏa mãn dừng lại.
Mà căn phòng ban đầu bị nhét tràn đầy cuối cùng cũng có một khe hở.
Bạch Quân Quân thở dài, lúc nào lại tiêu huỷ kho quân dụng ở Địa Cung đi thì tốt hơn.
Địa cung của nàng rõ ràng chỉ tính là xếp hoàng kim bạch ngân trân châu mã não. Từ lúc chúng nó bỏ vào không gian, cảm giác hoàng kim bạch ngân của mình cũng không sáng rực rỡ nữa, hơn nữa những vũ khí hạng nặng này tỉ lệ lợi dụng thực sự quá thấp, đến bây giờ cũng chỉ dùng một lần ở núi Vu Tổ.
Thật sự là chiếm không gian.
Bạch Quân Quân chửi thầm xong lúc này mới dẫn hồ ly rời đi, nhưng lúc đi ra ngoài nàng cũng không quên mang theo cả cây bắt muỗi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài cây bắt muỗi vui vẻ giống như con chó lớn, nó a ô a ô một chút rồi chạy mất dạng.
Bạch Quân Quân nhìn cái cây chơi đến phát điên trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, tên này đời trước chắc hẳn là chó?
Lý Văn Li nhìn theo cây bắt muỗi đã chạy xa, hai mắt sáng lấp lánh, dường như hắn cũng rất tò mò về sinh vật kỳ quái này.
Nhưng lúc này càng khiến cho hắn cảm thấy thần kỳ là hắn rõ ràng không nhúc nhích, hai người không hiểu sao đã đổi chỗ rồi.
Hắn thần kỳ nhìn Bạch Quân Quân: "Mẹ, mẹ có không gian?"
"Đúng vậy."
"Con cũng có." Hồ ly nói xong vui vẻ giơ tay chuẩn bị lấy súng đạn trong không gian ra, nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào những thứ này cũng không có cách nào lấy ra được.
"Hở? Vì sao đồ của con không lấy ra được?"
Lý Văn Li rầu rĩ.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: "Thứ trong không gian của con quá nghịch thiên, làm trái phép tắc thiên đạo ở nơi này cho nên không lấy ra được."
Đương nhiên, những điều này đều là trước đó hồ ly nói với nàng, mà bây giờ Bạch Quân Quân cũng chỉ là nói lại y nguyên không thay đổi gì với hồ ly mà thôi.
Hồ ly nghe vậy nghiêm túc ngồi xổm ở một bên nghiên cứu không gian của chính mình.
Chỉ cần hồ ly không làm chuyện yêu gì, Bạch Quân Quân cũng mặc kệ hắn.