Bạch Quân Quân nhân cơ hội này ở ngay tại chỗ kiếm vật liệu dùng dị năng làm một cỗ xe đẩy, lúc này mới chồng chất vật tư trong không gian lên.
Chờ nàng làm xong tất cả, hồ ly còn đang cố hết sức lực để lấy súng tiểu liên của hắn, Bạch Quân Quân bất đắc dĩ: "Đi thôi, đợi lát nữa về nhà rồi lại nghĩ cách, hiện tại trước tiên đẩy đồ trở về đã."
Lý Văn Li sững sờ, trong lúc không ai để ý "Mẹ" đã tạo ra một cỗ xe đẩy.
"Mẹ, chiếc xe này của mẹ cũng uy phong như xe tăng của con!"
"!"
Bạch Quân Quân khó có thể tin nhìn hắn một cái, trong không gian của tên này còn có xe tăng?
"Không chỉ có xe tăng, còn có đạn đạo, hàng mẫu, máy bay chiến đấu." Lý Văn Li thuộc như lòng bàn tay.
"? ? ?" Bạch Quân Quân mở to hai mắt nhìn.
Nhưng nàng đột nhiên nhớ ra trước đó không bao lâu từng nghe nói căn cứ H tìm được một kho vũ khí quân sự hơn 600 năm trước, kho này xây ở dưới lòng đất, đã sớm thành thiên đường của xác sống, căn cứ H đã mất hơn một tháng mới công phá được nghe nói thu được không ít vật tư quan trọng.
Chưa từng nghĩ những vật tư này vậy mà ở trong không gian của hồ ly, thảo nào hắn không lấy ra ngoài được ở nơi này.
Máy bay đại pháo hàng mẫu đạn đạo, người lợi hại như vậy làm sao không lên trời...
May mà hồ ly có được một kho quân sự lớn như vậy lại giống như người không có việc gì, cho tới bây giờ chưa từng tiết lộ với nàng, thật sự là một khoản tài sản đáng sợ.
Đáng tiếc bọn họ ở cổ đại không cách nào lấy ra nhóm vật tư này, nếu không, trực tiếp dùng văn minh nhân loại kéo lên N cấp bậc cũng chưa biết chừng.
Mà lúc này Lý Văn Li có được ngàn vạn tài phú đang cam tâm tình nguyện khuân vác ở phía trước, giúp Bạch Quân Quân đẩy xe.
Trong nhà, mọi người không biết hai người này ra ngoài chỉ là lấy cớ, bọn họ thật sự cho rằng hai người đi tìm thôn Hỏa tộc đen đủi, lúc này đang lo lắng vô cùng.
Thế là A Đao yên lặng kể lại hai người đơn đấu Triệu gia trang như thế nào, tự tay mình giết Hắc Tri Chu như thế nào, xâm nhập lăng mộ của Chung Sơn bá chủ chiến đấu anh dũng với Giao Long như thế nào.
Cho dù A Đao dùng gương mặt bình tĩnh nhất, lời lẽ bình thường nhất, nhưng kể xong chuyện cũ, tất cả mọi người vẫn thấy được một thế giới ầm ầm sóng dậy.
Đám thị nữ vừa mừng vừa sợ: "Không nghĩ tới chúng ta có thể trở thành bằng hữu với hiệp sĩ lợi hại như thế!"
"Ban đầu ở huyện An ta đã cảm thấy bọn họ không phải người thường, bây giờ nhìn lại quả là thế!"
Hai người đang khen ngợi, Sơn Hải tiên sinh cũng kích động vô cùng, nhưng ngược lại không phải kích động vì hành động vĩ đại của hai người, mà chính là vì mộ huyệt của bá chủ Chung Sơn đổ sụp mà tiếc hận.
"Lúc trước ta từng ở vách núi đối diện bái tế sang, mặc dù chưa từng tới gần nhưng cũng cảm nhận được quả núi đó kỳ diệu, chưa từng nghĩ đệ nhất bá chủ cuối cùng sẽ bị giặc cỏ đạo chích chà đạp, vùng đất rộng lớn sáng chói khí phái như thế cũng theo đó mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đáng tiếc đáng tiếc."
Đan Hạc tiên sinh cũng có chút cường điệu chính mình: "Thế gian này lại thật sự có xác sống?"
Mặc dù trong điển tịch sách y ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện xác sống, nhưng cho tới bây giờ ông ấy chưa từng thấy.
Vu Noãn im miệng không nói gì trong chốc lát mới nói: "Không dối gạt chư vị, cái gọi là bí bảo kỳ thật xuất phát từ núi Vu Tổ, mà cái gọi là xác sống này cũng không phải thật sự là xác sống, bọn họ chỉ là trúng cổ độc nên trở thành độc nhân cấp thấp nhất mà thôi."
"Độc nhân?" Mọi người kinh hãi.
Vu Noãn gật đầu: "Độc nhân thật ra cũng gần như độc trùng, đều là do con người luyện hóa. Nhưng loại tà thuật này núi Vu Tổ đời đời kiếp kiếp có lệnh cấm đoán, chỉ là chưa từng nghĩ còn có người có thể nghĩ đến tái tạo độc nhân mà thôi."
Nói đến độc nhân, vậy cũng không cùng cấp bậc với xác sống rồi.
Độc nhân mặc dù cũng giống như xác sống không có ý chí của mình, nhưng độc nhân không e ngại ánh nắng, cũng không e ngại lá bùa của thuật sĩ và kiếm gỗ đào, nó khác người bình thường ở sức bạo phát, một độc nhân có thể cản lại thiên quân vạn mã.
Bởi vì, có giết thế nào nó cũng không chết.