Theo lẽ thường, cho dù cửu Hoàng tử có trì hoãn thì cũng sẽ không trì hoãn lâu như vậy, Huyện thái gia lộ ra vẻ mặt buồn bực.
Sư gia an ủi: “E rằng cửu Hoàng tử thật sự đã bị chuyện gì đó ngăn cản hoặc là đã vòng qua chỗ khác rồi, nói đến chỗ này của chúng ta chỉ là chiêu đánh lạc hướng cho những người khác xem mà thôi.”
Dù sao cửu Hoàng tử vừa mới tiếp nhận đất Đông nhưng cũng chỉ nắm giữ binh quyền mà thôi, tất cả quận huyện của đất Đông vẫn do quan địa phương ban đầu tạm thời quản lý như cũ.
Nguyện vọng ban đầu của cửu Hoàng tử là chỉ cần không tạo phản thì cuộc sống của mọi người bình thường như thế nào thì cứ sống như thế, thậm chí nếu có người cảm thấy trước kia bị oan khuất thì cũng có thể kêu oan, hắn sẽ phái khâm sai đến giám sát việc thực hiện.
Tuy rằng hành động này lấy được lòng dân nhưng mà đối với quan viên mà nói thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, cho nên không ít quan viên bằng mặt không bằng lòng, bên ngoài phối hợp nhưng sau lưng không biết muốn chống đối biết bao nhiêu. Vì thế cũng có khả năng Vũ Văn Tuyển giả vờ đến huyện Đại nhưng thật ra là thừa dịp các địa phương khác lơi lỏng để đánh úp bất ngờ.
Huyện thái gia liên tục gật đầu, vỗ vỗ bả vai sư gia với vẻ coi trọng: “Vẫn là ngươi biết suy nghĩ.”
“...” Lão Khâu thúc bất đắc dĩ nhìn kẻ dở hơi trước mắt một cái. Nếu Hắc Tri Chu thật sự là thế lực của Vũ Văn Tuyển thì chỉ sợ sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ đến, dù sao đến sớm cũng tốt hơn đến muộn.
Hắn càng đến muộn thì chứng tỏ kế hoạch càng chu đáo chặt chẽ, thế cũng chẳng phải là chuyện gì tốt cả.
Chỉ mong phía trước thật sự có chuyện gì đó ngăn cản hắn.
...
Quay lại với Vũ Văn Tuyển, đúng như sư gia của Bàn Huyện lệnh dự đoán, hắn thật sự bị một chuyện ngăn cản.
Mà chuyện này không phải chuyện gì khác mà chính là chuyện của núi Vu Tổ.
Hắn vừa mới bước chân ra khỏi núi Vu Tổ, kết quả vừa qua khỏi huyện An không bao lâu thì chợt nghe thấy thám tử truyền lại tin tức nói núi Vu Tổ đại loạn, cổ chủ và rất nhiều cổ dân bị giết.
Nghe tin tức đó, Vũ Văn Tuyển, người vốn muốn đến huyện Đại lập tức quay đầu trở về núi Vu Tổ.
Nhưng mà đi đi về về như vậy, lúc đến nơi thì đã cách ngày xảy ra hỗn loạn sáu ngày.
Lúc này ở Tam Xá Khẩu của núi Vu Tổ đã không còn ai canh gác nữa, phỏng chừng tất cả thủ vệ đều đã lui về trong núi Vu Tổ rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vũ Văn Tuyển không khỏi nhíu chặt mày.
Trước đây có Tam Xá Khâu làm khu vực giảm xóc chiến sự, thế lực ba phương gần như không duỗi đến trận doanh của đối phương được. Nếu như nơi hòa hoãn xung đột là Tam Xá Khẩu này bị trừ bỏ thì chứng minh thế lực ba phương không còn bị quản lý và khống chế nữa. Đến lúc đó Vũ Văn Loan Phi, thậm chí là Vũ Văn Tụng mang binh mở rộng về phía Đông cũng không có ai biết cả.
Quân địch chỉ cần xuôi theo huyện An và huyện Đại, tiến thẳng về phía trước thì chẳng bao lâu sau sẽ dàn quân đến Bích Lạc.
Nghĩ đến khả năng này, Vũ Văn Tuyển càng nhíu chặt mày.
Hắn ra lệnh cho binh lính canh gác trong chỗ tối ở Tam Xá Khẩu còn mình lại đi một mình vào khí độc.
May mắn cô tổ mẫu cho hắn rất nhiều thuốc giải độc, Vũ Văn Tuyển dùng tốc độ nhanh nhất băng qua nơi này nhưng mà đợi sau khi ra khỏi sương mù, trước mặt hắn không còn là những căn nhà sàn yên tĩnh nữa mà là một đám thủ vệ lộ vẻ căm ghét và khinh thường của núi Vu Tổ.
Bọn họ nhìn thấy có người bên ngoài xâm nhập thì đều tế ra cổ trùng của bản thần, tư thế có thể công kích bất kỳ lúc nào.
Vũ Văn Tuyển thong dong lấy ra một khối ngọc bội thú cốt: “Ta là bạn của cổ chủ, Vũ Văn Tuyển đứng đầu đất Đông, nghe nói trong núi xảy ra biến cố đột ngột nên đặc biệt tới đây, nếu như có chỗ nào cần ta giúp thì cứ việc dặn dò.”
Lúc Vũ Văn Tuyển giới thiệu, toàn bộ thủ vệ đều đề phòng. Quả thật mấy năm nay Vũ Văn Tuyển này từng vào núi Vu Tổ, những thủ vệ này vốn canh gác cố định ở Tam Xá Khẩu, có rất nhiều người cũng nhận ra Vũ Văn Tuyển.
Vì thế có người đi tìm trưởng lão bẩm báo.
Mà Vũ Văn Tuyển cũng đứng một cách căng thẳng vô tư, dáng vẻ chính nghĩa hiên ngang.
Lúc này, Vũ Văn Tuyển đang âm thầm đánh giá đối diện, những người này đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, trong ánh mắt lộ ra vẻ sĩ khí sa sút, chỉ sợ những thiệt hại mà núi Vu Tổ gặp phải nghiêm trọng hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Ngay tại lúc Vũ Văn Tuyển đang suy nghĩ vấn đề một cách sâu xa thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau đám người.
“Bắt hắn lại.”