Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 892 - Chương 892. Chui Đầu Vào Lưới

Chương 892. Chui đầu vào lưới Chương 892. Chui đầu vào lưới

Hóa ra là đại trưởng lão của Vu tộc chạy tới nhưng mà ông ta cũng không xem Vũ Văn Tuyển là khách quý như bình thường mà là nghiêm túc sai người bắt giam hắn lại.

Cũng khó trách trưởng lão Vu tộc lại như thế, ngày Vu tộc đại loạn Vũ Văn Tuyển cũng đến đây, tuy rằng hắn đi rồi mới xảy ra chuyện sau đó nhưng trên đời sao lại có sự trùng hợp như vậy được?

Với đại trưởng lão mà nói, Vũ Văn Tuyển cũng nằm trong số người bị tình nghi

Mà còn là người bị tình nghi nhiều nhất.

Dù sao người giữ lệnh bài thú cốt có thể ra vào nơi đây thoải mái, rất khó để nói tổn thất nặng nề mà Vu tộc gặp phải không phải là do Vũ Văn Tuyển giở trò quỷ.

Đối mặt với nghi ngờ, Vũ Văn Tuyển cũng không giãy giụa, hắn giơ tay chịu trói, bị đẩy thẳng một mạch đến phía trên Thần điện.

Lúc này trong Thần điện treo màn che màu đen, đây cũng là cách thức phúng viếng chỉ Vu tộc mới có, tộc nhân qua đời thì treo màn đen chứ không treo màn trắng.

Vũ Văn Tuyển ung dung thản nhiên quan sát bốn phía, nhưng mà dáng vẻ này của hắn lại rơi vào trong mắt thủ vệ áp giải, người nọ lập tức ấn đầu hắn xuống: “Nhìn gì thế, thành thành thật thật đi.”

“...” Vũ Văn Tuyển mấp máy miệng nhưng cuối cùng không hề nói ra lời phản kháng.

Chẳng bao lâu sau, tất cả trưởng lão và thánh nữ của Vu tộc đều đến phía trên điện, bọn họ nhìn chằm chằm Vũ Văn Tuyển một cách nghiêm túc, giống như muốn nhìn đến mức chọc thủng mấy lỗ trên người kẻ khả nghi ở nơi khác đến này.

Vũ Văn Tuyển giật giật khóe miệng: “Các vị có chứng cứ gì để xếp ta vào danh sách tình nghi không?”

Mọi người im lặng.

Bọn họ không có chứng cứ, nói thật đến bây giờ cũng không biết hung thủ là ai.

Trong khoảng thời gian này chỉ có mỗi Vũ Văn Tuyển là người ngoài ra vào nơi này, vốn cũng không nghĩ là hắn nhưng bây giờ hắn ngóc đầu trở lại thì lại có vẻ rất khả nghi.

Nghe lý do đó, Vũ Văn Tuyển không khỏi mỉm cười: “Là địch hay là bạn các ngươi cũng không thể phân biệt rõ, khó trách đến nay các ngươi vẫn bị đất Đông nhốt ở chỗ này, không thể làm được gì khác cả.”

“Láo xược.” Đại trưởng lão bị Vũ Văn Tuyển chọc vào chỗ đau, không vui vỗ bàn.

Vũ Văn Tuyển cười lạnh: “Chẳng lẽ ta nói không đúng? Cổ chủ bị giết, ta không tin trong số mấy nghìn người từ trên xuống dưới ngọn núi này không có ai chứng kiến cả, mà cho dù không có người chứng kiến đi nữa thì chẳng lẽ từ dấu vết để lại ở hiện trường không thể suy đoán ra được manh mối gì?”

“Manh mối chỉ về phía ngươi.” Trưởng lão kia tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, bảo người ta ném một đống cung tên bằng sắt đen ra.

“Đây là những thứ chúng ta phát hiện được ở nơi cấm kỵ, trên đời này chỉ có Hoàng tộc các ngươi mới có nhiều vũ khí bằng sắt như vậy.

Hơn nữa cùng ngày hôm đó ngươi cũng từng xuất hiện ở núi Vu Tổ, nói không chừng chính là ngươi lấy được sự tín nhiệm của cổ chủ rồi hành hung.”

Vũ Văn Tuyển nhìn thấy những mũi tên trên mặt đất thì đáy mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Quả thật hắn rất quen thuộc với số mũi tên này, chính là những thứ mà hắn đã phái người chế tạo trong Hổ Minh Uyên.

Nhưng mà Hổ Minh Uyên của hắn đã bị người thần bí dẹp từ lâu rồi, hơn nữa không hề để lại gì cả.

Ngay từ đầu quả thật Vũ Văn Tuyển không hiểu sao lại có người dám đụng vào núi Vu Tổ đang yên đang lành nhưng sau khi nhìn thấy mũi tên, hắn đột nhiên sáng tỏ thông suốt.

Những người gây ra đại loạn ở núi Vu Tổ chắc hẳn cũng chính là nhóm người đã dẹp Hổ Minh Uyên, thậm chí là cả Thiên Lý.

Mà người duy nhất có thể làm điều đó là Vũ Văn Loan Phi.

Hay là Vũ Văn Loan Phi muốn khống chế Tam Xá Khẩu? Thậm chí chuyện tam Vương chỉ kiếm gì đó cũng chỉ là ngụy trang để làm bọn họ lơ là? Đợi đến lúc Vũ Văn Loan Phi thần không biết quỷ không hay nắm giữ Tam Xá Khẩu rồi giả vờ là đồng minh tiến quân đến đất Đông thì hắn sẽ rơi vào tình cảnh bị động.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Vũ Văn Tuyển xanh mét.

Vũ Văn Tuyển không còn thoải mái như lúc trước, hắn nhìn trưởng lão Vu Tộc với vẻ mặt nghiêm túc: “Ta biết sự việc quá mức trùng hợp nên các ngươi nghi ngờ ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý nhưng mà ta không phải là hung thủ.

Các ngươi thử nghĩ đi, nếu ta là hung thủ mà đã thực hiện thành công rồi thì cần gì phải trở về chui đầu vào lưới?”

Bình Luận (0)
Comment