Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 893 - Chương 893. Đạt Được Nhận Thức Chung

Chương 893. Đạt được nhận thức chung Chương 893. Đạt được nhận thức chung

“Chẳng lẽ ta trở về là để thể nghiệm xem trận Long Môn[1] của các ngươi có lợi hại hay không à?”

[1] Trận Long Môn: có nghĩa là đội hình trong các cuộc chiến tranh cổ đại

Mọi người im lặng: “Vậy rốt cuộc vì sao ngươi lại đến đây?”

“Mặc kệ các ngươi có tin hay không, ta trở về là để giúp đỡ các ngươi tìm ra hung thủ.

Nói ra thì hung thủ này cũng có ân oán với ta, nếu như chúng ta có thể bắt tay với nhau thì nhất định có thể bắt được kẻ này. Đây mới thật sự là đòi lại công bằng cho núi Vu Tổ.”

Từng lời nói của Vũ Văn Tuyển đều có lý, các trưởng lão không thể cãi lại.

Vũ Văn Tuyển nhìn thấy bọn họ dao động thì lại giơ cao ngọc bội thú cốt đang nắm trong tay: “Tin rằng các ngươi đều nhận ra ngọc bội này, đây cũng là sự tín nhiệm cao nhất mà cổ chủ cho ta.

Bây giờ cổ chủ hàm oan, chết không rõ ràng, thậm chí trong núi còn có rất nhiều đồng bạn cũng chịu khổ tai bay vạ gió, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm cứ kéo dài như vậy, để cho hung thủ tiếp tục nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?

Có thù tất báo, có nợ phải đền, đây mới là tổ huấn của núi Vu Tổ, không phải sao?”

Tuy rằng trưởng lão đã lộ vẻ xúc động nhưng trong lòng lại cảm thấy càng phức tạp hơn.

Nếu không phát hiện ra độc nhân đời đầu ở nơi cấm kỵ thì tất nhiên bọn họ sẽ làm như vậy nhưng hôm nay độc nhân đời đầu lại làm cho bọn họ băn khoăn.

Nếu như đây là do cổ chủ gây nên thì chứng tỏ bà ta đã phản bội Vu tộc từ lâu mà mọi người có cần vì người phản bội Vu tộc mà không tiếc tất thảy mọi giá không?

Còn nữa, bọn họ dựa vào đâu mà tin tưởng Vũ Văn Tuyên chứ?

Cuối cùng một nhóm trưởng lão rời khỏi Thần điện bàn bạc về chuyện này.

“Thật ra nghĩ kỹ lại thì hai việc này cũng không xung đột với nhau, việc cổ chủ có phản bội Vu tộc hay không thì chúng ta sẽ xét xử sau.

Nhưng dứt bỏ việc này, việc kẻ điên cuồng kia dám lẻn vào núi Vu Tổ hành hung, thậm chí không để cả cổ chủ vào mắt quả thật làm cho người ta phẫn nộ. Nếu không nhanh chóng bắt được nhóm người này, đợi đến lúc khắp thiên hạ đều biết thì thể diện của núi Vu Tổ chúng ta sẽ mất sạch.”

Vỗn dĩ mấy năm nay núi Vu tổ đã hơi sa sút, vất vả lắm mới lại tìm về được một ít cảm giác tồn tại nhờ sự kiềm chế ở Tam Xá Khẩu, nếu việc này truyền ra ngoài thì e rằng trong lòng dân chúng, núi Vu Tổ sẽ chẳng là cái thá gì nữa.

Các trưởng lão nhanh chóng đạt được nhận thức chung, trở lại Thần điện một lần nữa.

Lúc này Vũ Vưn Tuyển vẫn đang chờ bọn họ ở trong điện phủ như cũ.

Giọng điệu của đại trưởng lão dịu đi không ít so với lúc nãy, nói: “Ta có thể cho ngươi điều tra nhưng làm sao ngươi cam đoan được ngươi không lừa chúng ta?”

“Ta tự nguyện nuốt cổ sinh tử, nếu như ta có hành động gì kỳ lạ thì các ngươi có thể lấy tính mạng ta ngay lập tức.”

Cổ sinh tử là thứ núi Vu Tổ dùng để khống chế kẻ phản bội, ăn vào thì sống chết sẽ không còn nằm trong tay mình nữa.

“Được.”

Có lời hứa hẹn của Vũ Văn Tuyển, đại trưởng lão cũng không úp úp mở mở nữa, lập tức gọi người đưa cổ sinh tử tới, để Vũ Văn Tuyển nuốt xuống.

Mọi người tận mắt nhìn thấy Vũ Văn Tuyển nuốt xong mới mở trói cho hắn.

Lúc này Vũ Văn Tuyển cũng không trì hoãn nữa: “Ta muốn đến hiện trường hung án điều tra, còn có hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thi thể của bọn họ nằm ở đâu? Xin nói cho ta nghe hết toàn bộ.”

Đại trưởng lão nhìn dáng vẻ không trì hoãn dù chỉ một khắc kia của Vũ Văn Tuyển thì cuối cùng đáy lòng cũng thấy hơi kiên định, không ngờ rằng người này thật sự đến để điều tra vụ án.

Hơn nữa, hàng năm bọn họ đều ở trên núi, đã tách rời với bên ngoài từ lâu.

Nói thật đối mặt với vụ giết người xảy ra bất ngờ này, tất cả mọi người đều cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.

Bây giờ Vũ Văn Tuyển đến lại khiến bọn họ có ảo tưởng như quan sai đến điều tra vụ án.

Đại trưởng lão cũng không sĩ diện nữa, tự mình dẫn Vũ Văn Tuyển đến nơi cấm kỵ, trên đường đi còn kể đại khái chuyện đã xảy ra ngày hôm đó cho hắn nghe.

Vũ Văn Tuyển nghe xong thì không khỏi nhíu mày: “Xem ra mấu chốt của việc này là Vu Noãn, vậy bây giờ nàng ta đang ở đâu?”

“Vu Noãn đã sớm mất tích, ngày đó chúng ta nhìn thấy hai nam nhân cõng hai nữ tử mặc áo choàng màu xanh ra ngoài, e rằng một trong số đó chính là Vu Noãn.”

Bình Luận (0)
Comment