Một giây trước Vương đại phu vẫn còn đang giao thiệp với địch nhân, không ngờ giây sau đã bị tên mỏ chuột tai khỉ tấn công.
“Các ngươi… không thể…” Vẻ mặt Vương đại phu đau đớn, nhưng cơn đau ở bụng khiến ông ấy không thể nói ra được nửa chữ.
“Mấy tên xui xẻo, thế mà lại mang theo bệnh sốt rét chạy khắp đồi núi, vốn chỉ muốn tước vũ khí không giết, nhưng bây giờ…”
Bàn tay đang cầm dao găm của kẻ mỏ chuột tai khỉ tăng thêm chút lực.
Vương đại phu không nói ra chuyện bệnh sốt rét còn đỡ, sau khi nói ra bọn họ sẽ càng không nương tay.
Năm đó Uy Phong đường cũng gặp phải bệnh sốt rét, bị bệnh sốt rét gây rối hơn nửa năm, cuối cùng phải nhẫn tâm bắt các huynh đệ bị bệnh tự sát và đốt hết đồ của họ, xong mới dần chuyển biến tốt đẹp.
Bởi vậy, Uy Phong đường mà gặp phải bệnh sốt rét thì tuyệt đối sẽ không nương tay.
Vương đại phu vốn lớn tuổi, bôn ba suốt chặng đường cơ thể cũng không còn tốt nữa, bị người ta đối xử như này chỉ chốc lát sau đã mất đi ý thức.
“Vương đại phu!”
Thố Tử đứng gần hai người nhất, hắn không ngờ người nọ nói ra tay là ra tay ngay, nhìn Vương đại phu ngã xuống đất, cuối cùng hắn không nhịn được nữa rút đao lao lên.
“Giết hết!”
Theo Vương đại phu ngã xuống đất, thủ lĩnh giặc cỏ tàn nhẫn lên tiếng.
Cung tiễn thủ vốn đã lùi về sau nhanh chóng nâng cung lên, mưa tên ào ào đánh úp về phía mọi người.
Bạch Quân Quân không chờ đợi nữa, bắn tên.
Ngũ cảm của tên thủ lĩnh giặc cỏ khác với người thường, khi tiếng xé gió của mũi tên truyền đến, hắn lại có thể phân biệt ra có một mũi tên bay về phía mình.
Hắn né được trong gang tấc, sắc bén trừng mắt nhìn về phía cái cây bắn ra mũi tên, nhưng không chờ hắn tìm được người ám toán, vai trái truyền đến tiếng chém xoẹt của lưỡi dao sắc bén.
Hắn theo bản năng rút đao ra đón, nhưng quay đầu lại nhìn thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi phá tan mưa tên đuổi giết đến trước mặt hắn.
Là Tiểu Thiền.
“A, tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa.” Thủ lĩnh giặc cỏ cười lạnh một tiếng, nâng đao lớn lên che trước mặt.
Tiểu Thiền cũng cười lạnh chém đao tới, tốc độ kia nhanh như sao băng, gần như là nháy mắt đã vọt tới trước mặt đại hắn.
Tuy thủ lĩnh giặc cỏ cao to, nhưng chắc chắn không linh hoạt như Tiểu Thiền.
Sau khi Tiểu Thiền đến gần người, chỉ chốc lát sau hắn đã chém được mấy nhát.
“Đáng chết!”
Thủ lĩnh giặc cỏ giận dữ vung đao bổ tới.
Tiểu Thiền bị lực mạnh của hắn đánh văng lộn xa ra vài thước.
Nhưng khi đáp xuống đất, Tiểu Thiền phun ra một ngụm nước bọt, không khóc còn cười nói: “Ngươi cho rằng ta tên Tiểu Thiền chỉ là đặt đại thôi sao?”
Bàn tay cầm đao của Tiểu Thiền nắm chặt, dưới chân dùng sức, hai mắt cũng phát sáng nhè nhẹ.
Sau đó tốc độ của hắn nhanh hơn đôi phần, gần như là dịch chuyển tức thời tới trước mặt tên thủ lĩnh, còn nhanh hơn tốc độ xuống đao.
“Ta tên Thiền, bởi vì ta nhanh như ve!”
Vừa dứt lời, trên người tên thủ lĩnh giặc cỏ lại có thêm một vết máu.
Cung tiễn thủ muốn bắn chết Tiểu Thiền, nhưng chỉ có thể thấy tàn ảnh của hắn, không giúp ích được chút gì.
Chỉ thấy vết máu trên người thủ lĩnh ngày càng nhiều, những tên giặc cỏ đó ai nấy đều sợ ngây người.
Bạch Quân Quân vốn muốn trợ giúp Tiểu Thiền, nhưng chưa kịp bắn ra mũi tên thứ hai đã cảm nhận được sự kỳ dị của Tiểu Thiền.
Tốc độ của hắn không phải thứ người bình thường có thể có được, thậm chí khi hắn bị đánh bay sau đó lấy lại sĩ khí, nàng còn cảm nhận mờ nhạt được một tia dị năng đang dao động.
Đây hình như là dị năng tốc độ.
Giống với đại lực sĩ Bạch Táp Táp, đều là cọng bún có sức chiến đấu bằng năm… không phải, là dị năng thể chất.
Không ngờ ở đây cũng có dị năng giả dân bản xứ thứ hai!
Mọi thứ xảy ra trong tích tắc, Bạch Quân Quân còn chưa kịp kinh ngạc, xung quanh lại lần nữa xảy ra biến cố.
Những tên cung tiễn thủ đó không thể giúp đại đương gia nên quay qua nhắm bắn người thường.
Trong xe ngựa truyền đến giọng nói dịu dàng: “Tất cả nằm sấp xuống!”