Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 89 - Chương 89. Người Trong Xe Ngựa Là Ai?

Chương 89. Người trong xe ngựa là ai? Chương 89. Người trong xe ngựa là ai?

“Nhưng mà…” Thố Tử khó xử.

“Không sao đâu, để ta xử hắn.”

Giọng nói bên trong vẫn hờ hững như cũ, nhưng lại khiến cho Thố Tử nổi da gà.

Nghĩ đến thân thủ quỷ quyệt của lão đại, Thố Tử không nói nhảm nữa mà đánh xe ngựa qua đó.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người tiểu hài tử đang đánh xe ngựa đi xa, không ai chú ý đến Bạch Quân Quân đang nhân lúc này chui ra khỏi bụi cỏ, sau đó uyển chuyển nhẹ nhàng bò lên một cây to.

Nàng im hơi lặng tiếng trèo lên trên cây, nhờ vào cây làm lá chắn chuẩn bị giương cung bất cứ lúc nào.

Bên dưới, thủ lĩnh giặc cỏ Uy Phong đường nhìn chiếc xe ngựa to khắc hoa kêu lên một vui mừng, chờ khi tiểu hài nhi vừa tới gần, đôi mắt của hắn đánh giá xe ngựa một cách lộ liễu, càng nhìn càng hài lòng.

“Bên trong có người không?” Hắn hỏi.

Thố Tử không trả lời.

Song, bốn phía im phăng phắc không một tiếng động.

Thủ lĩnh giặc cỏ đã tự cho là chiếc xe này không có người, vì thế hắn ngoắc tay với Thố Tử: “Cút xuống đi.”

Thể hiện rõ ý đừng làm dơ xe ta.

Thố Tử có chút không bằng lòng hoạt động cái mông, nhảy xuống xe cái bịch.

“Khoan đã!”

Tên mỏ chuột tai khỉ vừa thấy con đao ngắn trên tay Thố Tử, thì lập tức nói thầm với thủ lĩnh.

“Vừa rồi tam mũi tên lửa của chúng ta đều bị rớt, có phải do tiểu tử này không?”

Thủ lĩnh giặc cỏ nghe vậy nhìn chậm rãi nhìn về phía Thố Tử.

Vừa rồi quả thực bọn họ đã bắn ba mũi tên lửa, lúc ấy mũi tên không cháy khiến chúng còn tưởng đâu chiếc xe ngựa này phòng cháy.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ, trên mái xe ngựa trơn bóng không hề có vẻ như từng bị công kích.

Với lại trên tay tiểu hài nhi này có một cây kiếm ngắn, thủ lĩnh giặc cỏ cũng cảnh giác hơn.

“Tiểu hài nhi, ngươi vén rèm xe lên trước.”

Thố Tử quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nhúc nhích.

Thủ lĩnh giặc cỏ lập tức quát lớn: “Ta kêu ngươi vén rèm xe ngựa lên!”

Thủ lĩnh giặc cỏ vừa lên tiếng, gần trăm người phía sau đồng loạt giương cung nhắm ngay vào Thố Tử.

Sát khí của đám giặc cỏ tập trung hết lên người Thố Tử, áp lực đó không hề lớn bình thường.

Những người chạy nạn không khỏi co rúm lại.

Tuy bọn họ đã từng gặp qua giặc cỏ, nhưng quy mô như vậy thì lần đầu thấy được.

Đám người này có tổ chức có kỷ luật, thậm chí ngay cả vũ khí cũng cực kỳ hoàn mỹ, đây quả thực là có thể chống lại quân triều đình.

Nếu thủ lĩnh đội bảy người rơi vào trong tay giặc cỏ, chẳng phải tất cả mọi người đều tiêu rồi sao?

Hơn nữa tệ nhất là chủ lực của đội bảy người đã đi ra ngoài tìm thuốc, chỉ còn lại Tiểu Thiền với Thố Tử.

Nhưng Tiểu Thiền đã bị vây ở ngoài, trước mắt chỉ có Thố Tử canh ở cửa xe.

Trong lúc nguy cấp Vương đại phu nhanh chóng tiến lên.

“Chư vị hảo hán cẩn thận, chúng ta vì bị bệnh sốt rét nên mới dừng chân ở đây, trong xe ngựa là người bị bệnh sốt rét.”

Đám giặc cỏ nghe thấy ba chữ bệnh sốt rét, không khỏi lùi bước về sau.

Ngay cả kẻ lấm la lấm lét kia cũng theo bản năng che mũi lại: “Ngươi… ngươi nói thật sao?”

“Không dám giấu giếm chư vị.” Vương đại phu chỉ chỉ người bệnh không có sức chạy trốn vẫn còn đang nằm đó.

“Những người đó đều là người bệnh bị nhiễm bệnh sốt rét, nếu chư vị không tin thì có thể tiến lên xem thử.”

Thủ lĩnh giặc cỏ không nhịn được nhíu mày: “Nhiễm bệnh sốt rét không mau chóng biến đi, sao còn dám kéo nhau tới đây, là muốn kéo Uy Phong của chúng ta xuống nước sao?”

“Bệnh sốt rét là căn bệnh hôi thối, một khi bị nhiễm sẽ phát tác lặp đi lặp lại, muốn khỏe cũng không khỏe nổi.” Tên mỏ chuột tai khỉ kia đứng bên cạnh nói thầm: “Không phải vì bệnh sốt rét mà năm ngoái trại chúng ta thiệt hại một số người hay sao?”

“Đúng vậy, cho nên xin chư vị giơ cao đánh khẽ, chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm sáng mai sẽ lập tức rời đi… hự…”

Vương đại phu chưa nói xong bỗng thấy bụng nhỏ đau xót, ông ấy ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống thì thấy có một cây dao găm đâm vào bụng nhỏ của mình.

Bình Luận (0)
Comment