Giờ phút này, Khâu Đại đang ôm Tiểu Sơn, che chở thê tử, lão Khâu thúc ôm Bạch Linh Vũ chạy trở về.
Nhưng lại không thấy bóng dáng của Khâu Nhị Khâu Tam đâu.
Lão Khâu thúc vốn đang sốt ruột, nhìn thấy Bạch Quân Quân chạy đến đây, ông càng thêm sốt ruột.
“Sao cháu lại qua đây? Phía trước nguy hiểm mau chạy về đi.”
“Dừng lại hết cho ta, ai đụng đến ta ta bắn người đó!”
Đang lúc mọi người hoảng loạn thì có một giọng nói thô ráp vang lên.
Tiếp theo hai mũi tên trực tiếp đâm thủng người còn đang chạy như điên, thậm chí máu của kẻ đó bắn lên cả mặt của Bạch Quân Quân.
Nhưng mà hai mũi tên bay loạn này đã làm mọi người vốn chạy tán loạn thoáng chốc yên tĩnh lại.
Đoàn người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy sâu trong rừng cây tối tăm, có một đoàn quân đang chậm rãi tới gần.
Cầm đầu là một người đàn ông hung thần ác sát, trên khuôn mặt hèn hạ của hắn đầy ắp thịt, tứ chi cường tráng có lực, hình thể này ở loạn thế trông cực kỳ khác biệt. Kẻ này chắc hẳn chẳng thiếu thức ăn, nên mới có thể mỡ phì thân kiện như vậy.
Trên vai hắn vác một thanh đao lớn, dáng vẻ còn lợi hại hơn chữ hung, nếu nói đây là người trong giang hồ thì không bằng nói là đao phủ cửa chợ đi.
Thanh đao lớn này của hắn rất giống lấy từ trên cẩu đầu trảm, vô cùng tàn ác.
Đứng phía sau đại ca là một loạt cung tiễn thủ, bao đựng tên của ai cũng tràn đầy, không giống như Bạch Quân Quân, bao đựng tên chỉ có mỗi năm cây cung vô cùng đáng thương.
Không có cách nào hết, thiết đắt, với lại bá tánh bình thường mua vũ khí bị hạn chế, mỗi người mua được năm mũi tên là cao nhất rồi.
Mà mấy tên giặc cỏ lửa này có nhiều vũ khí như vậy, có thể thấy được chúng đã trải qua bao nhiêu lần chiến đấu.
“Không ngờ thời này rồi mà còn có đoàn lưu dân lớn như vậy.” Tên đao phủ béo kia khàn khàn lên tiếng.
Đứng bên cạnh hắn là một người tương tự như mưu sĩ hoặc trợ tá, người nọ mỏ chuột tai khỉ lại cáo mượn oai hùm bắt đầu lên tiếng thay cho đao phủ.
“Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi ngang qua đây phải để lại tiền mua đường.”
Một tràng lời mở đầu cũ rích, mở màn cuộc đàm phán lần này.
“Ở đây là địa bàn của Uy Phong đường, phàm là từ đây đi qua thì tới nhạn cũng phải nhổ lông chứ đừng nói là người sống, hôm nay đại đương gia của chúng ta tâm trạng tốt, không so đo với các ngươi, giao hết vũ khí có thế sử dụng ra đây là được sống.”
Mấy thứ ăn được của hoang dân là gì? Đơn giản chỉ là rau dại cỏ dại trên đường nhặt được mà thôi. Những thứ đó giặc cỏ sống ẩn trên núi sâu lâu năm còn không thèm ăn, cho nên bọn chúng muốn lấy vũ khí phòng thân của những người chạy nạn hơn.
Tên kia vừa mới nói xong, đã có không ít ánh mắt nhìn về phía cung tiễn của người nhà, đại đương gia Uy Phong đường thì nhìn thẳng về phía xe ngựa dừng cánh đó không xa.
“Thằng nhóc trên xe ngựa kia, chạy xe ngựa của nhà các ngươi qua đây.” Hắn chầm chậm nói.
Rất rõ ràng, hắn coi trọng chiếc xe ngựa phú quý này.
“Thật không ngờ thời buổi này mà còn có thể gặp xe ngựa to! Con ngựa này đẹp quá.” Nhị đương gia đúng lúc nịnh nọt phụ họa: “Thằng nhóc kia, ta đếm tới mười, ngươi mà không lái xe qua đây thì đừng trách sao ta không khách khí.”
Bấy giờ, sau khi Thố Tử chém rớt ba mũi tên lửa kia vẫn luôn thấy rất tức giận.
Dù sao ngồi trong xe ngựa này là lão đại của bọn họ, nếu lão đại mà bị thương thì mấy người bọn họ có chết một trăm lần cũng không đủ.
Nhưng mà bây giờ, mấy tên không có mắt này dám làm phiền não đại thì thôi đi, lại còn tính chiếm xe ngựa làm của riêng nữa à?
Có biết lão đại nhà hắn sức khỏe ốm yếu, không rời khỏi xe ngựa được không?
Mấy cái tên này.
Đang lúc Thố Tử giả vờ câm điếc không muốn trả lời, thì trông xe ngựa đột nhiên truyền ra giọng của Lý Vân Li.
“Nghe theo hắn lái xe ngựa qua đó đi.”