Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 87 - Chương 87. Đột Nhiên Bao Vây Tấn Công

Chương 87. Đột nhiên bao vây tấn công Chương 87. Đột nhiên bao vây tấn công

Xem ra, chuyến này Vương đại phu bội thu rồi.

Hơn một trăm người ông ấy dẫn theo là những người khá tích cực trong đội ngũ, cũng đã từng tiếp xúc nhiều hoặc ít với những người bệnh.

Trước mắt nơi đây chia làm hai nơi đóng quân, bọn họ rất chủ động yêu cầu ở bên khu bệnh, nhận lấy công việc nấu thuốc cho người bệnh.

Trên đường tự lập đội chạy nạn, rất khó gặp được người có ý thức như vậy.

Bạch Quân Quân lẳng lặng nhìn mọi người vội tới khí thế ngất trời, trong lúc hoảng hốt nàng lại như nhìn thấy chiến hữu trong căn cứ ngày xưa, họ cũng trông nom lẫn nhau như vậy.

Vương đại phu trở về không bao lâu sau là mặt trời đã toàn hoàn lặn mất khỏi đỉnh núi.

Nơi đóng quân đốt từng cụm lửa trại, so với khu sạch sẽ trống vắng thì bên khu bệnh lại đang khí thế ngất trời.

Đoàn người ai cũng đang vui vẻ nhóm bếp nấu thuốc.

Hình như Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ ở bên ngoài chơi vui qua, nên Lưu thị cũng không giục hai đứa nhỏ quay về. Chỉ đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm với Khâu đại.

Người ở khu sạch sẽ không ngừng phát ra cảm khái: “Nếu cứ bình yên mãi như thế thì tốt quá.”

“Nếu không phải đất ở đây quá cằn cỗi, thì chưa chắc không thể trực tiếp khai hoang sinh sống ở đây luôn.”

“Đúng vậy, thật sự không muốn đi tiếp nữa.”

Tuy họ gặp phải bệnh sốt rét, nhưng cũng bởi vì bỗng bùng bệnh sốt rét, nên những người luôn đi cạnh nhau mới đột nhiên trở nên đoàn kết như thế.

Con người vốn là động vật quần cư, tất cả đều vì những năm tháng bình yên khó có được bị phá hỏng.

Đúng lúc này, trong bóng đêm có mấy mũi tên lửa vù vù vù bay thẳng về phía xe ngựa.

Thố Tử lúc đó đang ngồi ở đầu xe ngựa nhanh tay lẹ mắt rút ra đao ngắn giắt ở thắt lưng, chém bay từng mũi tên, tuy hắn còn nhỏ nhưng thật sự đã cản lại mấy mũi lên đó.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn khỏi sự việc bất ngờ, Bạch Quân Quân là người đầu tiên hoàn hồn lại.

Một tay nàng đè Bạch Táp Táp xuống đất còn không quên cảm khái, sao thằng nhóc này lại có thân thủ lợi hại thế nhỉ, thật đúng là không thể tin được!

Ngay lúc này, mũi tiên lại lần nữa đánh tới, chỉ là lần này tên không thổi lửa, nhờ có bóng đêm che chắn, mũi tên màu đen khó có thể phát hiện được.

Mục tiêu của chúng nó không còn là xe ngựa, mà là những người xung quanh.

Hai mươi ba mũi tên lao tới, không ít người trúng tên ngã xuống.

Tiểu Thiền nhíu mày hô to: “Nằm sấp xuống! Tất cả mọi người nằm sấp xuống!”

Nhưng tuy hắn đã lên tiếng nhắc nhở, nhưng vẫn có không ít người bị dọa mất mật chạy loạn khắp nơi.

Nhưng cứ chạy trốn như thế sẽ đụng phải mũi tên của giặc cỏ đã mai phục tại bụi cỏ, vì thế ở bụi cỏ lại vang lên một loạt tiếng kêu rên.

Tiểu Thiền muốn chạy về, nhưng có quá nhiều người cùng với gặp phải mưa tên, nên hắn bị đẩy ra ngoài vòng vây.

Còn Bạch Quân Quân thì toàn bộ quá trình đều nằm sấp xuống với Bạch Táp Táp, mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của mấy người Bạch Linh Vũ.

Lúc này vị trí đứng gác của mấy người lão Khâu thúc là chỗ nguy hiểm nhất.

Một khi mọi người bị hỗn loạn như vậy thì sẽ không thể thấy rõ được tình hình phía trước.

Bạch Táp Táp cố gắng ngẩng đầu lên khỏi bùn đất: “Trưởng tỷ, chúng ta đi tìm tiểu đệ với mấy người lão Khâu thúc đi!”

“Muội canh giữ ở đây, ta đi qua đó.” Bạch Quân Quân vỗ vỗ đầu nàng.

“Không được, muội cũng phải đi.” Mặt Bạch Táp Táp lộ ra vẻ nôn nóng, dù gì nàng cũng có một cơ thể sức trâu, trưởng tỷ vừa mới hôn mê tỉnh lại, sao có thể đi mạo hiểm được.

“Muội ở đây tích chút đá, nếu ta đưa ám hiệu qua cho muội, muội phải lập tức đánh bọn họ.”

Bạch Quân Quân bình tĩnh dặn dò, không đợi Bạch Táp Táp đồng ý đã nhanh chóng đi qua.

Lúc này, khu vực bên ngoài đã sớm rối loạn.

Đợt tấn công mưa tên này vừa ngưng đã khiến cho đội ngũ mới tụ lại bị chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều chạy trốn khắp nơi, phát hiện không thể chạy vào bụi cỏ thì lập tức quay đầu lại dựa sát vào xe ngựa.

Bình Luận (0)
Comment