Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 86 - Chương 86. Kiếm Được Thảo Dược Về

Chương 86. Kiếm được thảo dược về Chương 86. Kiếm được thảo dược về

“Nhưng bây giờ chúng ta chỉ là cô nhi nghèo túng, dẫn theo chúng ta sẽ tăng thêm ba phần đồ ăn, hành trình kéo xe cũng sẽ bị chậm lại, với thế đạo như hôm nay máu mủ còn không lâu dài được chứ huống chi là dòng thứ. E rằng mặt trước muội vừa nhận thân, sau lưng người ta cả chạy trốn suốt đêm rồi.”

“Nhưng lão Khâu thúc không thân không thích còn có thể cưu mang chúng ta, bọn họ chính là người luôn hưởng thụ vinh quang với lợi ích của Bạch Dương thị mà.”

Bạch Táp Táp có phần mất mát.

Tuy trưởng tỷ luôn nói phải quên đi, sau này cứ làm dân thường sống cho tốt thôi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này, nàng vẫn bất giác muốn đến gần đó.

Chủ yếu là bởi vì con đường phía trước quá mức xa vời, các nàng thì luôn quá nhỏ yếu, nếu có thể hợp lại vẫn có tương lai hơn là đơn chiếc.

“Cầu người không bằng tự cầu mình.” Bạch Quân Quân xoa xoa đầu nàng: “Giao mạng vào trong tay người khác là lựa chọn nguy hiểm nhất, tại sao không nắm tốt tính mạng trong tay mình chứ?

Nữ nhân phụ thuộc vào gia tộc hoặc trượng phu là câu nói thời hưng thịnh, còn bây giờ là thời thế loạn lạc, nữ nhân trước tiên phải là người, mà người còn không làm được thì giữ cái gì nữ đức.

Mỗi người chúng ta đều có quyền được sống, mỗi người đều là chủ nhân của chính mình, dù con đường phía trước có khó khăn như thế nào, thì người thông minh cũng sẽ không muốn phụ thuộc vào người khác hoặc dựa vào người khác. Người nhìn xem mấy hôm trước những nữ nhân vô hồn đó, các nàng vì được sống mà phụ thuộc vào nam nhân, nhưng sống như vậy thì khác thì cái xác không hồn?

Bạch Táp Táp bị lời nói của Bạch Quân Quân làm cho kinh sợ, trước kia di nương luôn nói với nàng phải phụ thuộc vào gia tộc và trưởng tỷ, chứ chưa có ai nói với nàng mạng thuộc về bản thân, tương lai cũng nên nắm trong tay mình.

Trong lòng Bạch Táp Táp thấy phức tạp muôn phần.

Bạch Quân Quân chỉ nhàn nhạt nhìn qua.

Độ tuổi của Bạch Táp Táp đang là lúc quan trọng hình thành tam quan, nên phải hiểu rõ mọi thứ.

“Muội có thể ngẫm nghĩ kỹ lại, ta tin muội nhất định có thể hiểu hết được những gì hôm nay ta nói.”

Bạch Táp Táp ngơ ngác gật đầu.

Bạch Quân Quân nói tiếp: “Cho nên đừng nghĩ muốn lôi kéo làm quen với chủ nhân xe ngựa kia, tình hình bây giờ cũng không tốt, muốn nhận người thân thì sau này nói tiếp.”

“Vâng.” Bạch Táp Táp tiếp tục gật đầu.

“Với lại người này phần nhiều là không phải họ hàng của chúng ta.” Bạch Quân Quân nói rồi lại nhìn lướt qua xe ngựa: “Trong trí nhớ của muội có người thân nào bên cạnh có nhiều tiểu lang quân như vậy không?”

Lời này khiến cho Bạch Táp Táp khựng lại, hồi lâu sau mới lắc đầu tỏ vẻ không có.

“Cho nên mới nói xe ngựa này phần nhiều là may mắn nhặt được, nếu chúng ta nhận người thân bậy bạ có khi còn trở thành một con dê béo bị người ta làm thịt đấy.”

Suy nghĩ hiển nhiên của mọi người là thuyền nát cũng còn ba cây đinh, sĩ tộc đệ nhất dù có ngã xuống thì vẫn sẽ để lại mấy kho báu bí mật nào đó này kia.

Nếu bởi vì vậy mà bị nhớ mặt, thì đúng thật là trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Bạch Táp Táp nghe vậy thì đã hoàn toàn đánh mất suy nghĩ nhận người thân với chủ nhân xe ngựa.

Các nàng ăn cơm nước xong, nhưng mà lão Khâu thúc với ba nhi tử bị chiêu mộ ra ngoài doanh khu đứng gác tuần tra, tới giờ còn chưa rãnh trở về ăn.

Lưu thị thấy xót họ, quyết định dẫn theo Tiểu Sơn đi đưa cơm.

Trong khoảng thời gian này Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn đã thân thiết với nhau, nhìn thấy Tiểu Sơn đi đưa cơm, hắn cũng trông ngóng nhìn về phía Lưu thị.

Lưu thị xoa đầu hắn, kêu hắn đuổi theo đi.

Bởi vậy nơi đóng quân chỉ còn lại hai tỷ muội họ nên nói chuyện khá thoải mái.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bàn tán chói tai.

Bạch Quân Quân ngước mắt lên nhìn, thấy một đám người đang đi về phía nơi đóng quân.

Là đội đi hái thuốc của Vương đại phu quay về.

Mọi người đồng loạt đứng lên chào đón.

Trong màn đêm, trên người này đi ra ngoài đều ôm một chồng thảo dược.

Bình Luận (0)
Comment