Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 85 - Chương 85. Nhận Người Thân?

Chương 85. Nhận người thân? Chương 85. Nhận người thân?

Ba người đi ngang qua chỗ nghỉ ngơi của tỷ đệ Bạch gia thì ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhau nhìn qua, kết quả lập tức nhìn thấy vỏ trứng chim bên chân tỷ đệ Bạch gia.

Không ngờ ngoại trừ Thố Tử thì vẫn có người tìm được trứng chim, mấy người bọn họ thấy có hơi bất ngờ.

Nhớ đến trứng chim Thố Tử xem như bảo bối, bọn họ muốn sờ cũng không cho sờ, còn người trước mặt lại ngang tàng ăn luôn như vậy, sự đối lập này tuyệt.

Có điều, đây không phải lúc để họ quan tâm cái này, dẫu sao theo kế hoạch đã đề ra từ trước thì họ chỉ có một canh giờ nghỉ ngơi.

Đám nhóc choai choai chỉ muốn quay về khuyên Thố Tử lấy trứng chim ra nấu.

Lúc đó Bạch Quân Quân còn đang đắm chìm trong mị lực từ trứng chim phát ra, căn bản không chú ý tới mấy người lặng im không tiếng động rời đi.

Nàng học theo mọi người lột vỏ ra, khi đụng tới trứng chim, từng móng tay đều thật cẩn thật, sợ làm rớt một chút lòng trắng trứng.

Chờ khi vỏ trứng được lột ra hết, quả trứng chim lớn cỡ ngón tay trắng như sứ, mượt như tơ tằm còn đang phát ra mùi thơm kỳ lạ của lòng trắng trứng.

Bạch Quân Quân là đồ nhà quê đến từ mạt thế, nên chưa từng thưởng thức qua tất cả đồ ăn ở đây.

Cho nên khó khăn lắm mới có được món mới, tất nhiên nàng phải quý trọng lạ thường.

Nàng cắn nhẹ một miếng, lòng trắng trứng đàn hồi trơn trượt, lòng đỏ bột bột bỏ vào miệng là tan.

Cắn một miếng nhỏ không đã ghiền được, nàng bỏ hết hai phần ba quả trứng chim còn lại vào trong miệng.

Nhai một lúc thấy vừa thơm vừa ngọt, khuyết điểm duy nhất là quá ít, chưa nhai được bao lâu đã hết.

Bây giờ trên tay Bạch Linh Vũ còn cầm một quả trứng chim chưa lột vỏ, miệng Bạch Quân Quân giật giật có hơi hối hận vì mình đã hào phóng, vừa rồi không nên chú ý tỷ đệ hòa thuận gì hết!

Sợ mình mà nhìn nữa sẽ không biết xấu hổ đi tới cướp, nên Bạch Quân Quân lặng lẽ nhìn quanh bốn phía.

Nhìn khắp nơi vậy mới phát hiện không biết ba thiếu niên trên ngựa đã đâu không thấy rồi.

Nàng khẽ nhướng mày không biết mấy người họ rời đi lúc nào.

Lúc này xe ngựa trống rỗng không có ai canh gác, đúng là thời cơ tốt để nàng tra xét xem người trong xe ngựa là ai.

Bạch Quân Quân liếm liếm môi, suy xét cho nên dùng dị năng vén rèm xe ngựa lên không.

Nhưng mà chưa đợi nàng kịp hành động, thì xe ngựa đã có hành động trước một bước.

Một cái đầu ló ra khỏi xe ngựa, chỉ trong chốc lát tiểu hài nhi trông rất quen mắt đã lộ ra hết khuôn mặt.

Đấy là Thố Tử đã đổi nước với nàng.

Thố Tử mới đi ra đã ngồi lên chỗ cũ của lão Tăng, nhận lấy công việc làm tay nắm cửa.

Thố Tử vừa ngồi xuống đã quen thói nhìn quanh một vòng, kết quả trùng hợp chạm mắt với Bạch Quân Quân.

Hình như Thố Tử cũng không ngờ Bạch Quân Quân cách mình gần như vậy, đầu tiên hắn trố mắt ra, một lát sau mới nhanh chóng đưa ngón trỏ lên, ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Bạch Quân Quân không hiểu ý của thằng nhóc này, nhưng mà nghĩ đến trong xe ngựa còn có người, hơn nữa không biết là địch hay là bạn, trước khi xác nhận được thân phận đừng tùy tiện đụng vào lưỡi dao thì tốt hơn, Bạch Quân Quân bỏ ngay suy nghĩ tiến lên chào hỏi.

Ngoại trừ Bạch Quân Quân vẫn luôn chú ý tới động tĩnh xe ngựa, thì Bạch Táp Táp cũng bất giác nhìn chiếc xe ngựa kia.

Dù sao đây là chiếc xe có ký hiệu của Bạch Dương thị, trong nhận thức của nàng, có thể sử dụng chiếc xe này nhất định là người rất thân thiết với Bạch Dương thị, nếu đúng là như vậy thì có khi sau này các nàng có chỗ để dựa vào.

Trong mắt Bạch Táp Táp bùng lên hi vọng, nàng đã muốn tiến lên mấy lần, nhưng đều bị Bạch Quân Quân ngăn cản trở về.

So với Bạch Táp Táp trong lòng có chờ mong, thì Bạch Quân Quân thì nhìn thấu hơn rất nhiều.

“Đồ ngốc, dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết lại khó. Nếu chúng ta vẫn còn là sĩ tộc đệ nhất Bạch Câu quốc, vẫn đứng trên đỉnh thì đương nhiên người khác sẽ đưa tay giúp đỡ.”

Bình Luận (0)
Comment