Phải biết là, đây là chỗ hai người bọn họ cũng không cách nào làm được, nhưng cỏ rêu lại ra vào như chỗ không người!
Bạch Quân Quân nhất thời có loại suy đoán to gan: "Chẳng lẽ... Nơi này là do ngươi ăn mà thành?"
"%##@..."
Cỏ rêu nhỏ rất đắc ý ở trên tay Bạch Quân Quân vặn vẹo một phen, khiến cho những sợi bông trên người rơi ào ào.
Bây giờ Bạch Quân Quân mới phát hiện ra trên người nó dính rất nhiều hạt cỏ lông xù.
Những hạt cỏ này như một chiếc móng tay lớn, bên ngoài lại bọc một lớp bông sợi rất dày.
"Cái này có phải là bông hay không?" Ánh mắt Bạch Quân Quân sáng lên.
Lý Văn Li nhìn thoáng qua, hắn cũng chưa từng thấy, nhưng may mắn trong không gian của cá nhân hắn có sách vở liên quan.
Hắn cũng không trì hoãn lập tức lật giở quyển sách bách khoa hạt giống ra, lại tìm mục lục trang liên quan tới bông.
Sách vở của hậu thế văn minh thì có chỗ tốt này, cái gì cũng biết phối màu sắc rực rỡ hình ảnh, thậm chí còn có thể phân tích ra hạt giống.
Vừa so sánh, dáng vẻ này quả thật là gần giống như bông.
Hai người nhìn nhau, cái đồ chơi này nói đáng tiền cũng không đáng tiền, nói không đáng tiền thì vừa hay là thứ bọn họ cần!
Có cái này còn sợ không qua được mùa đông?
Hai người đọc hiểu một chút chú ý ở phần trồng trọt bông, rất vui vẻ lấy hết mấy chùm trên đầu cỏ rêu nhỏ xuống.
"Trong sương mù dày đặc còn có vật như vậy sao?" Bạch Quân Quân có lòng tham hỏi.
"?" Cỏ rêu nhỏ chưa kịp có phản ứng.
Bạch Quân Quân lại chỉ một chút vào đám bông trên tay: "Lại đi kiếm một ít trở về?"
Lúc này cỏ rêu đã hiểu, hấp tấp quay người lại đi vào trong sương mù dày đặc.
Nó giống như là một con chuột nhỏ, khoái lạc xuyên qua sương mù dày đặc, trong số rất nhiều thực vật chỉ nhìn chuẩn bông, càng không ngừng nhặt xuống, rồi mang về...
Trong chốc lát, trong không gian đã có mấy chục đóa bông.
Bạch Quân Quân vui vẻ không ngậm được miệng, còn khen ngợi cỏ rêu nhỏ từ tận đáy lòng một lúc, bây giờ mới theo Lý Văn Li ra ngoài.
"..." Không gian.
Bạch Quân Quân tràn đầy kích tình vừa ra ngoài đã theo hồ ly chạy đến ven rìa trồng bông.
Đương nhiên, sở dĩ chạy đến biên giới, là để cho tiện thi triển dị năng, dù sao bây giờ sống chung với bọn họ không phải là tiểu hài tử chưa từng thấy qua việc đời như đám Táp Táp, mà chính là lão đại đã sống nhiều năm trên đời.
Những người này đối với hoa màu mức độ quen thuộc có thể so với bọn họ sử dụng dị năng, hơi khác thường một chút cũng cảm thấy được.
Cho nên hai người chỉ có thể rời xa tầm mắt của mọi người, ở khu vực bên rìa làm một khu trồng trọt bí mật.
Ai ngờ thật vừa đúng lúc, Bạch Quân Quân chọn phương hướng lại xuất hiện dị ngoại.
Chỉ thấy nơi này rải rác rất nhiều thảo dược, thậm chí ở một bên bụi cỏ còn có một cái giày thêu chữ Hạc.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhất thời cảnh giác nhìn bốn phía, ở một trong số những phương hướng tìm thấy không ít dấu chân, mà dấu chân kia cuối cùng là leo tường mà đi.
Không phải là người của thôn Hỏa tộc bắt Đan Hạc tiên sinh đi chứ?
Lý Văn Li cũng không nghĩ tới mới khôi phục đã có chuyện.
Bọn họ không làm kinh động những người khác, trực tiếp theo dấu chân đuổi ra bên ngoài.
"Ta đã xếp đặt Mê Tung Trận ở bên ngoài, không nghĩ tới vẫn có người đi vào."
"Mê Tung Trận chỉ có thể mê hoặc người mở mắt, nếu có người bịt mắt đi lên phía trước, đúng là có cơ hội phá được bố cục."
Lý Văn Li nói qua giải thích của mình.
Nhưng rốt cuộc có phải như vậy hay không, tạm thời cũng chưa biết.
May mà đám người kia chắc là vừa đắc thủ, cũng không kịp xoá đi dấu vết.
Hai người dọc theo dấu chân co cẳng phi nước đại một lúc, rất nhanh đã ra khỏi rừng cây.
Lúc này đã chạng vạng tối, Vùng đất vô chủ đa số là các khu cồn cát khô cạn, trời chiều ở những cồn cát này lộ ra màu vàng đồng, hai người cứ đuổi theo mãi, đột nhiên nhìn thấy một đám thổ dân chỉ dùng lá cây che mông.