Khi lần thứ tư huyết vụ đánh tới, hắn biết rõ chính mình chưa chắc có thể chịu được, chỉ có thể ném cây bắt muỗi vào trong không gian, sau đó dùng chút dị năng cuối cùng trong cơ thể phong bế ý thức, sau đó cũng chỉ thừa lại bản năng kiên trì giết yêu quái.
Nhưng sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn cũng mơ hồ nhớ ra những chuyện mấy ngày nay, nghĩ đến sự chăm sóc của đại tiểu thư đối với hắn, Lý Văn Li cảm thấy linh hồn đã sắp tan ra rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Văn Li khẽ nhéo cái eo nhỏ trong ngực một chút: "Đại tiểu thư đêm nay ta còn có thể ở cùng với nàng không?"
Trả lời hắn là một Bạch thị bạo phát.
"..." Lý Văn Li.
Lúc này đại công thần Tiểu Thủy Li vừa yếu ớt leo lên trên bờ, kết quả nhìn thấy hai người đang ở bên bờ liếc mắt đưa tình, nó nhịn không được trợn trắng mắt, yên lặng lăn vào trong nước nhắm mắt làm ngơ.
Mà lúc này, cây vải khẽ truyền đến tiếng rung động, giống như là có gió thổi qua.
Nhưng tại sao không gian tại có thể có gió?
Hai người sững sờ, lại nhìn xung quanh chỉ cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.
Trực giác bẩm sinh nói cho bọn họ không gian có sự thay đổi, thế là hai người ăn ý lôi kéo tay nhau đến chỗ cây vải.
Vừa nhìn lại sợ ngây người.
Chỉ thấy thân cây vải lại thêm ra nửa mét đất trống.
Nhưng khi đó, lúc bọn họ trồng cây rõ ràng là ở sát bên bờ sương mù dày đặc, hiện tại ở giữa đại thụ và sương mù trắng kia lại cách nửa mét, Bạch Quân Quân rất nghi ngờ.
Mặc dù mỗi ngày nàng đều dẫn hồ ly đi vào, nhưng nói thật, toàn bộ tâm trí của nàng đều đặt hết vào trên người hồ ly, căn bản không rảnh để nhìn xung quanh.
Hồ ly như có điều suy nghĩ: "Có phải là chúng ta khiến cho không gian vui vẻ, nó đã thưởng cho chúng ta một mẫu ba đất?"
"..." Không gian, nó còn lâu mới bỉ ổi như vậy.
Bạch Quân Quân khẽ giật khóe miệng: "Cảm giác nở hoa càng giống chuyện mà không gian sẽ làm hơn."
"..." Không gian.
Ngay lúc hai người đầu óc mơ hồ, bên trong sương mù trắng xoá một đống hắc ảnh lặng yên tới gần.
Lý Văn Li vô ý thức kéo Bạch Quân Quân ra phía sau, kết quả là nhìn thấy một đống thứ giống như phân trâu lao ra từ trong sương mù dày đặc, ở trên đầu nó còn chụp một đống sợi bông, dáng vẻ kia giống như phân trâu bị nấm mốc.
Lý Văn Li lần đầu tiên trong đời nhìn thấy phân trâu bị nấm mốc còn biết cử động, vô ý thức vung ra kiếm gió.
Cỏ rêu nhỏ vốn dĩ đang chơi đùa trong sương mù dày đặc, cảm nhận được khí tức của Bạch Quân Quân, lúc này mới kích động chạy về, ai có thể nghĩ vừa về đến sẽ gặp phải kiếm gió mạnh siêu cấp.
Kiếm gió này nhanh chóng chia nó thành hai phần, hai đám rêu nhỏ lượn một vòng trên không trung, lúc này mới rơi xuống mặt đất, tiếp theo lại tách thành mấy đám rêu nhỏ.
"? ? ?"
Đám rêu nhỏ kinh hoảng nhìn bốn phía, phát hiện là hồ ly điên hành hung, nhất thời sững sờ, nó một lần nữa hợp thể chuẩn bị dán lên trên mặt hắn.
Lý Văn Li cũng không nghĩ tới phân trâu kỳ quái này còn biết cử động, đây chẳng lẽ là con giun? Không đúng, con giun bị chém thành hai nửa cũng không thể hợp thể lại, mà tên này hiển nhiên lợi hại hơn so với con giun, còn có thể hợp lại lần nữa.
Ngay lúc hồ ly chuẩn bị dệt ra một tấm lưới gió nữa để quấy nó không còn sót lại một chút cặn, một cánh tay trắng trẻo vươn ra ngăn cản đám rêu nhỏ.
Đám cỏ rêu này xoạch một tiếng, nhẹ nhàng rơi xuống trên tay Bạch Quân Quân, Lý Văn Li lúc này mới bất chợt phát hiện ra đây không phải là phân trâu, mà chính là một đống cỏ rêu xanh mơn mởn.
Cỏ rêu?
"Là bảo bối ta tìm được ở núi Vu Tổ." Bạch Quân Quân giải thích, sau đó lại quan tâm nhìn cỏ rêu nhỏ: "Trời ạ, ngươi chạy thế nào lại đi vào trong sương mù?"
Thảo nào mấy ngày nay luôn cảm thấy thiếu cái gì, hóa ra là không thấy cỏ rêu nhỏ trong không gian.
Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, không thấy nó không phải theo cây bắt muỗi ra ngoài, mà chính là chạy vào trong sương mù dày đặc!