"?" Bạch Quân Quân đang nghi ngờ, thì cảm giác được phần lưng dán lên một mảnh lạnh buốt, nhưng mảnh lạnh buốt này rất nhanh đã trở nên ấm áp.
Bên tai của nàng cũng truyền tới hơi thở của hồ ly.
"Đại tiểu thư, ăn cái gì mà thơm như vậy, ta cũng muốn nếm thử."
"? ? ?"
Bạch Quân Quân trừng mắt, còn chưa kịp hỏi ra nghi ngờ trong lòng, mặt hồ ly đột nhiên phóng đại ở bên cạnh, đôi môi lạnh buốt mềm mại cũng phủ lên.
"! ! !"
Mật ong trong miệng Bạch Quân Quân rất nhanh đã bị người ta cuỗm mất.
Hồ ly từ chó nhỏ ngây ngốc dính người lắc mình một cái đã biến thành lão sói vẫy đuôi.
Ở nơi có mùi hương hoa nhài tung bay đầy trời này, Lý Văn Li ôm lấy nữ hài rõ ràng mỗi ngày đều làm bạn nhưng lại cảm giác đã lâu không gặp, nhẹ nhàng tự nhiên bày tỏ sự nhớ nhung của mình.
Hai người ôm hôn nhau, chỉ cảm thấy sương mù bao quanh mình m, trong chốc lát lại có rất nhiều bông hoa nhỏ trắng noãn không biết tên lặng lẽ nở rộ trong khoảng sân rộng 150 mét vuông này.
Cho đến khi ngửi được mùi hương hoa, hai người mới ngẩng đầu.
"Đó là cái gì?" Bạch Quân Quân nhìn biển hoa nở rộ trước mắt sửng sốt.
Lý Văn Li nhìn thoáng qua thản nhiên cong môi: "Đại khái, là không gian cổ vũ."
"Cổ vũ?"
"Đừng quên đây là không gian não yêu đương, nói không chừng chúng ta phát triển thêm một bước, nó sẽ ban thưởng càng nhiều."
Hồ ly nói xong có ý riêng nhìn thoáng qua từ cổ trở xuống của Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân lần đầu tiên cảm nhận được hồ ly ngay thẳng như này, nhất thời giơ nắm đấm lên: "Muốn tìm đường chết?"
"?" Hồ ly đáng thương khẽ chớp mắt: "Ta cái gì cũng chưa làm."
"Trong lòng nghĩ cũng không được."
Bạch Quân Quân ngồi dậy, nhìn thấy y phục bị thấm ướt chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Hồ ly cười kéo nàng vào trong lòng: "Mấy ngày nay, đa tạ đại tiểu thư chăm sóc."
Bạch Quân Quân rơi vào trong lồng ngực của Lý Văn Li, chỉ cảm thấy một loại cảm giác thư giãn đã lâu mới buông xuống, nàng nhịn không được cong môi, quay ngược lại ôm lấy eo hồ ly, cũng nhân cơ hội này đưa dị năng vào trong cơ thể của hắn kiểm tra, lúc này mới phát hiện thân thể của hồ ly đã không có trở ngại gì, một bức tường cứ chắn trước đại não cũng tan ra rồi.
Hồ ly cảm nhận được dị năng của Quân Quân đang chạy trong cơ thể, biết nàng quan tâm chính mình, cười nói theo: "Ta không sao rồi."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Với đạo hạnh của chàng làm sao lại rơi vào bẫy rập như thế?"
"Ây." Hồ ly cau mày, bất đắc dĩ kể kaij chuyện xảy ra ngày hôm đó với Bạch Quân Quân.
Sau khi hắn ném A Đao vào trong buồng giam Vu Noãn, lo lắng A Đao biết mình ở gần sẽ không thả ra, dứt khoát tản bộ khắp nơi.
Ai ngờ lúc tản bộ lúc lại nhìn thấy một người áo choàng đang nắm lấy một người trụi lủi đi vào.
Hắn xuất phát từ sự tò mò nên đi vào theo.
Về sau chỉ thấy người mặc áo choàng kia đưa nam nhân kia vào trong một sơn động tràn ngập huyết vụ, lại trơ mắt nhìn người sống dần dần biến thành xác sống.
Lý Văn Li không tìm ra được cơ hội thích hợp để rời đi, người mặc áo choàng kia phát hiện ra hắn.
Lý Văn Li lập tức quay người, kết quả sau lưng xuất hiện một con rết, một con cóc, còn có một con nhện màu tím, ba loại quái vật biến dị này bao vây rồi tấn công.
Ngay lúc Lý Văn Li phản kích lại phát hiện dị năng dần dần biến mất, hắn bị những quái vật này bức ép rơi vào ao trùng, sau đó phải đối phó từ mấy con quái vật này thành rắn chín đầu và đủ loại độc trùng trong ao.
Người mặc áo choàng kia cho là hắn sẽ phải chết ở trong ao trùng, ai ngờ cả đêm trôi qua, hắn vẫn bình an vô sự, côn trùng lại chết không ít.
Thế là bà ta thúc giục chú thuật huyết vụ quỷ dị.
Lý Văn Li không nghĩ tới chỉ là vì tránh đi một trận dã chiến, kết quả sẽ tránh ra một trận mầm tai vạ.
Hắn ở trong ao trùng này ác chiến bốn ngày.