Ngay lúc Vũ Văn Tuyển đưa ánh mắt âm trầm nhìn về phía huyện Anh, Bạch Quân Quân ở Vùng đất vô chủ đang vùi đầu trồng trọt.
Mỗi buổi sáng lúc mặt trời còn chưa lên cao, "Đám địa chủ" ở trong khu nhà cao cấp sẽ ra ngoài khai khẩn ruộng đất.
Đương nhiên, sức lao động chủ yếu nhất là tráng đinh số một hồ ly, tráng đinh số hai Bạch Quân Quân.
Mặc dù trên người hồ ly còn có dư độc, nhưng ngoại trừ đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, dị năng của hắn đã dung nhập xã hội rất tốt, mỗi ngày vô cùng vui vẻ trồng trọt với Bạch Quân Quân ở phía sau cũng không nháo chuyện gì.
Mà Bạch Quân Quân có dị năng gia trì, cũng không tính là quá mệt mỏi.
Động tác của hai người rất nhanh, mỗi ngày giải quyết một mẫu đất, ba ngày đã xới xong ba mẫu đất.
Thị nữ của Vu Noãn Đoá Đoá và Sở Sở cũng nỗ lực đuổi theo sau lưng bọn họ làm việc, nhưng thể lực và động thủ chắc chắn không theo kịp hai người có thiên phú dị bẩm này.
Nhưng tất cả mọi người không nghĩ đến phương diện kia, chẳng qua chỉ là cảm thấy hai người này trẻ tuổi quả nhiên có tinh thần phấn chấn phồn vinh mạnh mẽ khiến cho người ta hâm mộ.
Cho dù Bạch Quân Quân đã được người hâm mộ, nhưng nàng hy vọng dường nào những người này đừng đến chỗ của mình, bọn họ cứ hái thuốc làm y phục là được, đến giúp đỡ như thế, không dùng được dị năng ngược lại mệt mỏi hơn.
Nhưng mọi người làm thế nào cũng không nghe khuyên, sống chết muốn tranh cướp giành giật cùng làm việc, Bạch Quân Quân hết cách, chỉ có thể xắn quần đi làm ruộng.
Nói ra thì, được nàng khoanh vòng mười dặm, có nguồn nước, có đầy đủ sinh vật, còn có đất đai rộng lớn, ở đây hoàn toàn có thể thực hiện tự cấp tự túc không cần liên lạc với bên ngoài.
Cũng chính là bởi vì như này, Bạch Quân Quân lần đầu tiên cảm nhận được khoái lạc khi sống nhờ Sơn Thủy Điền Viên.
Chờ đám Táp Táp tới, cuộc sống nhất định sẽ trở nên càng tốt hơn.
Mọi người đối với tương lai tràn đầy hi vọng.
Bọn họ bình thường thì buổi sáng trồng trọt, buổi trưa về nhà ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều thì làm chuyện của riêng mình.
Gần đây Đan Hạc tiên sinh kiếm được rất nhiều thảo dược, trong sân gần như đều phơi đầy, nhưng chỗ này còn thiếu rất nhiều, ông ấy còn ở bên ngoài làm một khu vườn thuốc nhỏ để dùng, cũng chuẩn bị sắp xếp thảo dược ở lân cận, cho nên mỗi lần đến buổi chiều ông ấy sẽ vào rừng cây tìm kiếm thảo dược, có khi quá cực khổ ông ấy còn muốn cắp hồ ly đi cùng.
Nhưng Lý Văn Li giống như con chó trung thành của Bạch Quân Quân chỉ chạy theo nàng, Đan Hạc tiên sinh gọi căn bản là bất động.
Mà Sơn Hải tiên sinh xế chiều mỗi ngày đều sẽ đến phòng làm việc làm mộc.
Nói ra thì, người ta suy cho cùng là truyền nhân của Mặc gia, mặc kệ Quân thượng chi sự hay là Nông canh chi nan ông ấy cũng nghiên cứu, cho nên đừng nói làm máy dệt vải ngay cả các loại máy cày, tất cả ông ấy đều làm được, chuẩn bị để làm từng loại, cố gắng hết sức khiến nơi này trở nên hưng thịnh.
Ba người Vu Noãn, Đoá Đoá, Sở Sở thì còn đang nỗ lực kiếm cây dứa sợi không gai, mục tiêu của các nàng là trước khi bắt đầu mùa đông biến nó thành vải vóc có thể sử dụng được.
Nếu như mọi người đều đã có công việc của mình làm, Bạch Quân Quân cũng không thể ngừng lại, nàng dứt khoát lợi dụng chuyện này dẫn Lý Văn Li về không gian ngâm trong bồn tắm.
Hôm nay cũng như thế.
Lý Văn Li ở trong ao tùy ý để cho Tiểu Thủy Linh hầu hạ, Bạch Quân Quân thì ở trên bờ ăn mật ong.
Vì để tránh cho hồ ly cướp của chính mình, Bạch Quân Quân đưa lưng về phía hắn, chỉ để cho hồ ly ngâm ở trong ao, đầu dựa vào eo lưng của nàng.
Mặc dù đây là không gian não yêu đương, nhưng Bạch Quân Quân cũng coi như hiểu rõ rồi, ban đầu hai người thành thành thật thật tay trong tay, sau đó dứt khoát cột chân giải phóng hai tay để làm việc.
Mà bây giờ nàng thậm chí ngay cả chân cũng không cần trói, dù sao hồ ly cũng theo dính người như tiểu yêu tinh, nàng khẽ động hồ ly sẽ đuổi theo, căn bản không cần lo lắng sẽ tách ra.
Cho nên giờ phút này Bạch Quân Quân đang say mê ăn mật ong, đột nhiên, chỉ cảm thấy sau lưng bọt nước nhẹ nhàng rung động, sau đó một cánh tay lớn ôm eo của nàng.