Vũ Văn Tuyển móc từ trong ngực ra một cái bình sứ.
"Lần này ta tới, vốn dĩ là để cho ngươi giải dược, đây là lượng của nửa năm, tạm thời uống, trong khoảng thời gian này ngươi cái gì cũng không cần làm che giấu cho tốt, ngày sau tất có chỗ dùng."
Triệu Tiểu Miêu mừng rỡ nhận lấy giải dược, nàng ta cho là sau khi Thiên Lí bị phá, thủ tọa thậm chí Kiều chưởng quỹ lần lượt biến mất, là bởi vì chủ tử từ bỏ Hoàng Đô, cho nên bảo bọn họ rút đi.
Vì để tự cứu mình, nàng ta bán mạng điều tra tin tức, cho dù là Vũ Văn Loan Phi thậm chí tất cả đại thần, mặc kệ là việc lớn việc nhỏ, nàng ta cũng liều mạng sưu tập tin tức chuyển về, vì chính là để chứng minh với chủ tử, mặc dù Thiên Lí đã sụp đổ, nhưng quán rượu Đông Thăng vẫn còn hữu dụng, không thể từ bỏ nàng ta.
Bây giờ, cố gắng của nàng ta không uổng phí!
Vũ Văn Tuyển nhìn thấy Triệu Tiểu Miêu mừng rỡ như điên có chút xem thường, nha đầu này suy cho cùng là quá trẻ tuổi, tính cách này còn phải rèn luyện nhiều thêm, nếu không sau này đối mặt với bão táp chân chính quỷ quyệt chỉ sợ nàng ta đấu không lại một ván là đã bị vạch trần.
Triệu Tiểu Miêu nghênh đón ánh mắt của Vũ Văn Tuyển tự giác thất thố.
Nàng ta chột dạ cúi thấp đầu: "Thuộc hạ... Thuộc hạ vui quá rồi."
Vũ Văn Tuyển không nói gì, chỉ mở ra một đề tài khác: "Ngươi cũng biết bọn họ đi nơi nào chứ?"
"Bọn họ?" Triệu Tiểu Miêu trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Vũ Văn Tuyển liếc nhìn viện tử một chút thản nhiên nói: "Bạch Quân Quân."
Triệu Tiểu Miêu kinh ngạc, nhưng nàng ta không dám trì hoãn thành thật trả lời: "Theo ta được biết bọn họ đến huyện Anh của nhị hoàng tử nghỉ mát rồi."
"Huyện Anh?" Vũ Văn Tuyển nhướng mày.
Từ Tam Xá Khẩu tới, hắn có đi ngang qua huyện Anh, nhưng khi đó ngược lại là không nghĩ sẽ đi vào, dù sao hắn cho là Lý Văn Li ở Hoàng Đô.
Nghĩ đến bản thân mình lãng phí hai mươi ngày đường một cách vô ích tâm trạng của Vũ Văn Tuyển có chút không vui.
Nhưng cũng bởi vì bọn họ ở huyện Anh, càng nắm chắc Lý Văn Li và A Đao chính là người xông vào núi Vu Tổ.
Nghĩ đến Lý Văn Li lợi dụng Bạch Quân Quân, Bạch Quân Quân vẫn như cũ không biết chút nào, Vũ Văn Tuyển lại cũng không đoái hoài tới cảm xúc đang nhen nhóm, cơn giận của hắn không che giấu chút nào lộ ra.
Triệu Tiểu Miêu không khỏi kinh hãi hỏi thành lời: "Chẳng lẽ chủ tử và hai người này cũng có thù?"
"Ngươi nói gì?" Vũ Văn Tuyển dường như nắm bắt được tin tức quan trọng nhạy cảm gì đó nhìn về phía Triệu Tiểu Miêu.
Triệu Tiểu Miêu bị dọa giật mình, quỳ rạp trên mặt đất: "Chủ tử thứ lỗi, thuộc hạ không phải là cố ý phỏng đoán ngài, ta chỉ là..."
"Ngươi và bọn họ có thù gì?" Vũ Văn Tuyển lười nhác nghe Triệu Tiểu Miêu khóc lóc kể lể, đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Tiểu Miêu sững sờ, chậm rãi nói đến Triệu gia trang bị cướp như thế nào, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân vứt bỏ mình như thế nào, về phần mình lại rơi vào miệng cọp mới gặp cảnh bi thảm.
Chẳng qua Vũ Văn Tuyển hoàn toàn không để ý đến sự bi thảm của Triệu Tiểu Miêu, hắn chỉ chú ý đến một trọng điểm.
"Ngươi nói là... Bạch Quân Quân cũng cùng tiêu diệt thổ phỉ hả?"
"Vâng." Triệu Tiểu Miêu gật đầu.
"Không có khả năng." Vũ Văn Tuyển lắc đầu, mặc dù kỵ xạ của Bạch Quân Quân cũng không tệ, nhưng suy cho cùng chỉ là chút trò vặt của quý tộc.
Mặc dù phần lớn Hắc Tri Chu đều là lưu dân bình thường, nhưng bọn họ cũng không phải người mà một nữ tử yếu đuối như Quân Quân có thể đánh bại.
Nói ra thì, chân tướng chỉ có một!
Lý Văn Li dám dẫn theo Bạch Quân Quân mạo hiểm, chẳng lẽ chính là vì để Quân Quân tận mắt thấy hắn đánh bại lưu dân sao?
Vũ Văn Tuyển sắc mặt tái xanh tiếp tục hỏi chuyện phá huỷ sào huyệt của Hắc Tri Chu, nhưng rõ ràng phần sau Triệu Tiểu Miêu trả lời mập mờ hơn.
Trong nháy mắt hắn đã hiểu, sự việc phía sau Triệu Tiểu Miêu cũng không biết.
Chẳng qua có những tin tức này cũng đủ rồi!
Chí ít xác nhận được mấy ngày này người vẫn luôn phá hỏng hậu phương mà hắn làm, chính là Lý Văn Li, Vũ Văn Tuyển cười lạnh nhìn thoáng qua phương hướng của huyện Anh: “Được, được lắm."