Cứ như vậy, Vũ Văn Tuyển tạm thời không có thời gian để tâm đến Huyện lệnh huyện Đại nữa, hắn lo lắng thám tử của lão đại, lão nhị sẽ phát hiện mình nán lại ở Tam Xá Khẩu nên bảo thế thân dẫn đầu đội nghi trượng đi về phía Bích Lạc trước rồi sau đó lại dùng bồ câu đưa tin ra lệnh cho kỵ binh phòng thủ ở gần đây phái năm trăm người đến đây suốt đêm.
Sau khi sắp xếp xong xuôi thủ vệ ở Tam Xá Khẩu, Vũ Văn Tuyển mới ra roi thúc ngựa đi về phía Hoàng đô.
Đáng tiếc hắn đã được định trước là đi một chuyến vô ích.
Bởi vì Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đã không còn ở Hoàng đô từ lâu.
Lúc nhìn thấy Bạch phủ đã người đi nhà trống từ lúc nào không hay, Vũ Văn Tuyển tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
Rõ ràng hắn đã dặn nàng đừng làm gì cả, cứ ở Hoàng đô chờ hắn là được.
Nhưng vì sao nàng lại không nghe?
Bây giờ chẳng mấy chốc đại chiến sẽ nổ ra, làm sao hắn có thể trông nom nàng được?
Vũ Văn Tuyển cảm giác vừa mất mát lại vừa tức giận, mất mát chính là vì Bạch Quân Quân không để tâm đến lời nói của mình, tức giận là vì rõ ràng nàng thông minh như vậy nhưng vì sao không nhìn thấy lốt ngụy trang của Lý Văn Li.
Nói gì mà hắn lợi dụng nàng chứ? Chẳng lẽ Lý Văn Li không phải cũng đang lợi dụng nàng sao?
Nếu không có Bạch Quân Quân làm cầu nối thì sao Lý Văn Li có thể bám vào cành cao là Vũ Văn Loan Phi được.
Vũ Văn Tuyển đứng ở trong căn viện tan hoang từng mang hơi thở cuộc sống của Bạch Quân Quân, trong thoáng chốc cảm thấy hiu quạnh vô lực.
Thích một người thật khó mà điều càng làm người ta tổn thương hơn đó là ngươi vẫn luôn trả giá vì nàng nhưng nàng lại không cảm kích.
Đúng lúc này phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hắn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một nữ tử mặc áo choàng màu đỏ, đôi mắt long lanh sóng nước.
“Tiểu Miêu bái kiến chủ tử.”
Trong chốc lát, Vũ Văn Tuyển che giấu cảm xúc từ tận đáy lòng mình, nhìn nữ tử trước mắt với vẻ hờ hững.
Đây là người mà Diêm chưởng quỹ tiến cử mà quả thật nàng ta cũng trò giỏi hơn thầy, bây giờ quản lý quán rượu Đông Thăng ở Hoàng đô vô cùng gọn gàng, ngăn nắp.
Từ sau khi Thiên Lý vị Vũ Văn Loan Phi chiếm giữ, Kiều chưởng quỹ bị giết ở Hổ Minh Uyên, tin tức của Hoàng đô vẫn luôn do Triệu Tiểu Miêu truyền về.
Cho nên lần này đến Hoàng đô, hắn cũng báo cho Triệu Tiểu Miêu.
Lúc đó, khi nhận được tin tức “Tối nay giờ tý gặp ở Bạch phủ” do chủ tử dùng bồ câu đưa tin truyền tới, Triệu Tiểu Miêu còn cảm thấy hơi ngạc nhiên và kích động.
Ngạc nhiên chính là vì Bạch phủ là nơi Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ở, chủ tử hẹn gặp mặt tại đây chẳng lẽ là vì hai người này có mối liên hệ nào đó…
Nhưng mà nghĩ lại thì Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã rời đi hơn nửa tháng rồi, đương nhiên chủ tử biết nơi này lại trở thành nhà hoang lần nữa cho nên mới có thể hẹn gặp mặt ở đây.
Triệu Tiểu Miêu chưa từng gặp Vũ Văn Tuyển, cũng không biết thân phận của hắn.
Nhưng mà nàng ta hiểu rõ, người có thể có được một tổ chức như Thiên Lý thì không thể là người bình thường được.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng nàng ta cũng không ngờ rằng người xuất hiện trước mắt mình lại là một công tử trẻ trung tuấn mỹ như vậy. Hắn mặc áo choàng màu tím, toàn thân toát lên vẻ cao quý, đẹp đến mức chân nàng ta mềm nhũn, cổ trùng trong cơ thể mơ hồ có xu thế phát tác.
Lại nói tiếp từ lúc dùng viên thuốc mà thủ tọa ban cho, mỗi tháng nàng ta đều cần một viên thuốc giải độc.
Nhưng mà từ lúc Thiên Lý bị tiêu diệt, nàng ta không còn liên lạc được với thủ tọa nữa, mà bây giờ đã sắp trôi qua một tháng, thời gian phát bệnh đã ở ngay trước mắt, nếu không có thuốc giải thì nàng ta sẽ phải chịu giày vò gấp bội mà chết.
Nghĩ đến đây Triệu Tiểu Miêu quẳng tất cả cảm xúc không nên có ra sau đầu, quỳ xuống trước mặt Vũ Văn Tuyển nói: “Chủ tử, mấy ngày này Tiểu Miêu ở Hoàng đô có thể nói là tận tâm tận lực, tuy rằng Thiên Lý không còn nữa nhưng mà Tiểu Miêu tự tin có thể tổ chức quán rượu Đông Thăng thành Thiên Lý thứ hai, cho nên cầu xin chủ tử đừng vứt bỏ Tiểu Miêu.”
“Đây là ý gì? Sao ta lại có thể vứt bỏ ngươi?” Vũ Văn Tuyển nhướng mày.
Triệu Tiểu Miêu điềm đạm đáng yêu ngước mắt lên: “Vì để tỏ lòng trung thành mà Tiểu Miêu đã nuốt tình cổ, bây giờ kỳ hạn một tháng đã sắp đến mà thuốc giải lại chưa thấy đâu. Tiểu Miêu còn muốn tiếp tục dốc sức vì chủ tử, Tiểu Miêu không muốn chết.”