Bạch Quân Quân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thổ dân, mặc dù bản thân con người cũng là do thổ dân tiến hoá thành, cho nên không cảm thấy sợ hãi nhiều.
Hơn nữa vừa rồi nàng và hồ ly mới ra tay những người này đã chuồn mất như là một trận gió đến không thấy, so với thổ phỉ, bọn họ có ánh mắt hơn nhiều, không giống như sẽ là kiểu cứng rắn không cần sống.
Nghĩ đến thì những thổ dân này cũng chỉ có tiếng là hung ác mà thôi.
Không bao lâu hồ ly đã nhặt được giày của Đan Hạc tiên sinh trở về, hắn còn rất tốt bụng nhặt hết cả thảo dược mà Đan Hạc tiên sinh làm rơi ở bên ngoài trở về.
Đan Hạc tiên sinh vô cùng vui vẻ, một chút sợ hãi cuối cùng cũng đã biến mất.
Nhưng ông ấy không sợ, những người khác vẫn còn đang trong tâm trạng lo lắng bất an.
Lý Văn Li thấy thế, quyết định vào nhà bếp làm một bữa ăn ngon cho mọi người.
Không có gì có thể làm yên ổn lòng dân bằng đồ ăn, hơn nữa trong khoảng thời gian này đại tiểu thư chắc chắn cũng không ăn được, bởi vậy Lý Văn Li càng phải thi thố tài năng.
Lúc này Sơn Hải tiên sinh, Vu Noãn, Đoá Đoá, Sở Sở mới bất chợt phát hiện ra Lý Văn Li khôi phục thì không khỏi kinh hãi.
"Ngươi ngươi ngươi khỏi hẳn rồi hả?"
Lý Văn Li cười gật đầu: "Nhờ có chư vị chiếu cố, bây giờ cuối cùng đã rất khoẻ rồi."
? ? ?
Đây đối với mọi người mà nói quá là ma huyễn, thế là khi hồ ly nấu cơm, đoàn người khó tin đều chạy đến cửa phòng bếp để xem.
Một là cảm thấy Bạch Quân Quân quá lợi hại, lại thật sự kéo được người mà Đan Hạc tiên sinh phán đoán không cứu người từ Quỷ Môn quan trở về.
Hai là Lý Văn Li này nấu cơm cũng quá thơm! Trước khi đi A Đao đã săn được không ít thịt rừng, tất cả những thứ này đều được Bạch Quân Quân nhốt ở hậu viện, Lý Văn Li một lần vui vẻ tóm lấy hai con thỏ để lột da, tối nay làm thịt thỏ kho tàu.
Dầu vào nồi bùng lên, tư thế hoàn toàn khác biệt.
Mấy ngày nay là ba người Vu Noãn nấu cơm cho mọi người, nhưng núi Vu Tổ ngoại trừ độc trùng thì những thức ăn khác đều rất thiếu thốn, cho nên bọn họ cũng không biết làm nhiều.
Những ngày này miễn cưỡng cũng chỉ là cam đoan có thể chín, về phần hương vị thì... Sơn Hải và Đan Hạc đều là người tùy ý, ăn ngon hay dở cũng đều có thể ăn, mà Bạch Quân Quân cũng là như thế.
Cho nên tất cả mọi người cảm thấy không có vấn đề, hôm nay có Lý Văn Li so sánh đối nghịch, hai thị nữ đột nhiên trở nên xấu hổ.
Các nàng ta nấu đơn giản chính là cho heo ăn!
Đóa Đoá và Sở Sở có chút ngượng ngùng nhìn Bạch Quân Quân: "Tiểu thư, chúng ta có thể đi theo công tử để học không?"
Bạch Quân Quân vung tay lên: "Có thể chứ, nấu ăn cũng không phải cái gì mà không thể xem được, hoan nghênh mọi người thiết tha nghiên cứu thảo luận."
Đan Hạc và Sơn Hải đều hơi kinh ngạc, phải biết thứ gọi là phương pháp bí mật này rất quan trọng, cái gì cũng truyền ra bên ngoài, tuyệt học từ đâu mà đến, làm sao có thể thành thế gia?
Đừng nói nấu ăn, cho dù là rèn sắt, sửa nồi cũng coi trọng truyền cho nam không truyền cho nữ, truyền đồ không truyền tử.
Truyền thừa của Mặc gia cũng sẽ không nói, ngay cả Đan Hạc, ông ấy dạy cho đồ đệ cũng chỉ là cơ sở nền tảng, bản lĩnh thật sự một chút cũng không truyền đi, tất cả đều chờ thu được một đệ tử nội môn có cơ duyên, mới dốc túi truyền thụ sở học suốt đời.
Bạch Quân Quân không biết suy nghĩ của hai người, nếu như biết nhất định sẽ nói bọn họ nhỏ nhen, dù sao văn minh như hậu thế đã phát triển như vậy, truyền bá tri thức đã rộng như vậy, nhưng những nền văn minh này vẫn ở trong một đêm bị đứt đoạn truyền thừa, huống chi là những thứ được che giấu từ trước tới giờ, không nói đến có tai hoạ lớn, bản thân mình cũng có thể khiến truyền thừa của mình bị mất.
Ví dụ như Mặc gia, nếu lúc trước sư huynh đệ đại thúc què chân thật sự chết trên chiến trường, Sơn Hải tiên sinh và Lâm nương tử cũng bị Đại hoàng tử giết chết, chẳng phải là nói tuyệt học của Mặc gia sẽ biến mất ở trên đời này?
Mặc gia còn như vậy, huống chi những thế gia bí ẩn đó thì càng như thế?