Đương nhiên những thứ bên trên chỉ là suy nghĩ của Bạch Quân Quân, hơn nữa nàng cũng không bày tỏ ra.
Trọng điểm chú ý của mọi người vẫn như cũ ở nhà bếp.
Hai ông cụ cảm thấy Quân Quân nói tỷ thí với nhau có chút quá mức, chọc cho hồ ly huynh đệ không vui vẻ thì phải làm sao bây giờ.
Khiến bọn họ bất ngờ chính là, hồ ly không những không ghét còn cười chào hỏi hai thị nữ bảo hai người tới gần nhìn thực tế.
"Nấu ăn kỳ thật cũng rất đơn giản, nắm giữ tốt cách phối nguyên liệu và mức lửa cơ bản cũng có thể nấu ra đồ ăn ngon."
Lý Văn Li giải thích chi tiết với các nàng về những điểm cần chú ý của món ăn này, ngay cả Vu Noãn cũng không nhịn được đi vào nhà bếp nghe giảng bài.
"..." Hai ông cụ: Rốt cuộc là bọn họ nhỏ mọn rồi.
Trong chốc lát, đồ ăn đã được dọn lên bàn, ngay cả Sơn Hải tiên sinh và Đan Hạc tiên sinh cũng cảm khái.
Thịt thỏ kho tàu đỏ rực này, màu rau xanh bóng này, chỉ cảm thấy con sâu thèm ăn ngàn năm cũng bị câu ra rồi.
"Nếu như có một chén rượu thì càng tốt hơn."
Bạch Quân Quân cười: "Thật sự là có."
"? ? ?" Mọi người kinh ngạc.
Bạch Quân Quân giả vờ chạy đến hậu viện ôm một vò tới: "Sáng nay ta phát hiện ra, thì ra ở hậu viện này còn chôn rất nhiều rượu, cũng không biết có phải là thần tiên để lại hay không."
"Thần tiên để lại?" Ánh mắt của mọi người sáng lên, nửa điểm nghi ngờ cũng không có.
Dù sao thần tiên và rượu cho tới bây giờ chính là sự kết hợp tuyệt vời, ở trong nhà của thần tiên tìm được rượu ngon, là cực kỳ hợp lý.
Thế là tất cả mọi người đều vui vẻ uống.
Ba người Vu Noãn là lần đầu tiên uống rượu, đối với loại rượu uống vào miệng cay nóng, vào cổ họng cay nóng, vào bụng vẫn là cay nóng, thực sự không thưởng thức được.
Ngược lại là Đan Hạc tiên sinh và Sơn Hải tiên sinh đã lâu không được phóng túng rất vui vẻ, ngươi một chén ta một chén, hoàn toàn quên đi chuyện hôm nay bị thổ dân tập kích.
Trăng treo đầu ngọn liễu, hai ông cụ cuối cùng cũng thỏa mãn nằm sấp trên bàn ngáy.
Lý Văn Li bất đắc dĩ đưa hai ông cụ về phòng, lúc quay ra, bát đũa trên bàn đã được Đoá Đoá và Sở Sở thu dọn xong.
Hắn cũng không nói gì, cười liếc nhìn Baạh Quân Quân một chút.
Bạch Quân Quân cảm nhận được Lý Văn Li nhìn mình chăm chú không nhịn được liếc hắn một cái: "Chàng đã khoẻ rồi, về phòng mình đi."
Đóa Đoá và Sở Sở nghe vậy nhịn không được che miệng cười khẽ, ngay cả Vu Noãn trong mắt cũng lóe lên ý cười.
Lý Văn Li là người mặt dày, cũng không để ý người khác cười chính mình, hắn chỉ lắc đầu: "Sớm biết vậy thì khôi phục muộn lại mấy ngày, thua lỗ thua lỗ."
"..." Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân từ khi chuyển đến đây, cuối cùng cũng là lần đầu tiên có thời gian nằm ngủ trên giường lớn.
Những ngày gần đây, mỗi đêm nàng đều vào trong không gian với hồ ly, hắn ngâm ở trong nước, bản thân mình nằm ở ngay trên bờ bãi cỏ, nói ra thật sự là chua xót trong lòng.
Bạch Quân Quân được trải nghiệm ngủ ở trên giường một lần, cuối cùng đã biết vì sao Vu Noãn lại làm chăn đệm gấp như vậy.
Cái giường này đủ rộng đủ chắc chắn, nếu như có chăn mền bằng satin là hoàn mỹ.
Bạch Quân Quân vừa cảm khái vừa rơi vào mộng đẹp.
Đến quá nửa đêm, Bạch Quân Quân mơ mơ màng màng cảm nhận được một đợt khí CO2 nồng đậm đang từ từ tới gần địa bàn của mình.
Nàng đột nhiên mở to mắt, ngồi dậy.
Nghiêm túc cảm nhận một chút quả nhiên không phải là mộng!
Bạch Quân Quân cảnh giác nhìn cửa phòng, kết quả nhìn thấy hồ ly đi ra.
Hai người chỉ cần liếc nhau, không nói gì ăn ý nhón mũi chân chạy ra bên ngoài.
Hai người lần theo dấu vết đi đến nơi Đan Hạc tiên sinh bị bắt, chỉ thấy bên ngoài bờ tường quả nhiên có tiếng bước chân ồn ào.
Hai người dứt khoát đổi bị động thành chủ động, thả người nhảy lên trên bờ tường.
Vừa lên đến nơi đã thấy bên ngoài quả nhiên có một đám lớn thổ dân đang dừng lại, tập hợp gần trăm người, đám thổ dân này nam nữ đều là hai tay để trần, dưới ánh trăng da thịt màu đồng cổ còn phản quang.