Hai người bọn họ đột nhiên xuất hiện ở trên tường cao, đám thổ dân nhất thời sững sờ, ngay lúc Bạch Quân Quân nâng tay lên bên trong lá cây, ống tay áo của Lý Văn Li cũng đang bay phất phới.
Người của thôn Hỏa tộc đột nhiên đồng loạt quỳ xuống trước bọn họ, sau đó chính là một trận bô bô kích động ồn ào.
"? ? ?" Bạch Quân Quân không giải thích được nhìn tất cả trước mắt.
Nàng còn tưởng rằng những người này nhân lúc ban đêm tối trời đến đánh lén, kết quả thật sự là đến mắng chửi?
Nhưng bô bô nói gì đó? Bọn họ nghe không hiểu!
Lý Văn Li cũng không hiểu ra sao, hắn đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, kết quả những người này đồng loạt quỳ xuống trong miệng còn nói lẩm bẩm.
"Các ngươi có ý tứ gì?" Bạch Quân Quân nhướng mày hỏi.
"@#%#^%^*;!" Một người trong đó nghe thấy Bạch Quân Quân tra hỏi, lập tức kích động ngẩng đầu nói một đống.
"?" Bạch Quân Quân mờ mịt, có ý tứ gì?
Lý Văn Li như có điều suy nghĩ phiên dịch: "Mẹ kiếp đàn bà xứng nói chuyện với lão tử sao? Bảo nam nhân của ngươi đi ra."
"..." Bạch Quân Quân.
Nàng nhịn không được trán run rẩy: "Khóe miệng của hắn rõ ràng là nhếch lên, chỗ nào giống đang xúc phạm, chàng cho rằng ta mù à?"
Lý Văn Li mỉm cười: "Nói đùa thôi."
Sau đó lại nói vọng xuống: “Ê, các ngươi có người biết nói tiếng phổ thông không, đứng ra phiên dịch một chút."
"@# $#! $." Người kia vẫn như cũ kích động nói gì đó, nhìn thấy bọn họ nghe không hiểu còn hoa chân múa tay.
Chỉ thấy thổ dân này chỉ lên trời rồi lại chỉ vào hai người bọn họ, tiếp theo hai tay vung vẩy không biết biểu đạt cái gì, ngay sau đó hắn lại cúi người quỳ bái dập đầu, lại ngẩng đầu, trong mắt có kích động có kính nể có tôn sùng.
Bạch Quân Quân và hồ ly hoàn toàn bối rối, hai người dứt khoát ngồi xổm ở bờ tường xem bọn họ biểu diễn, thuận tiện suy đoán ý tứ của những người này.
Nhưng đôi bên tồn tại chướng ngại về ngôn ngữ một cách to lớn, giống như nước đổ đầu vịt.
Cuối cùng Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nhìn Lý Văn Li: "Chàng có sách gì dịch cổ ngữ hay không lấy ra xem thử?"
Lời của Bạch Quân Quân khiến người bừng tỉnh trong mộng, Lý Văn Li nhanh chóng móc sách từ trong không gian ra.
Cái gì “Sự biến mất của Giáp Cốt Văn” “Quốc ngữ cổ điền” “Hướng dẫn tiếng Hẹ” “Phương ngữ quốc gia” “Bách khoa toàn thư các loại ngôn ngữ thiểu số ở Đông Nam Á” “Từ ngữ thông dụng vòng quanh thế giới” tất cả đều lấy ra.
Cuối cùng trước khi trời sáng tìm được một quyển dã sử gọi là “Những câu chuyện thú vị về thôn Hỏa quốc”, bên trên có ghi chép một chút về các loại ngôn ngữ của thôn Hỏa quốc.
Hồ li thử đối chiếu một chút.
Nhưng khoảng cách giữa hiện thực và sách vở không phải một chút một ít, cho dù sách này có chữ của thôn Hỏa quốc, thí nghiệm chứng minh không có nửa xu nào liên quan đến thôn Hỏa tộc.
Cuối cùng Lý Văn Li từ bỏ kết nối ngôn ngữ, hắn dứt khoát đi vào trong quần chúng thôn Hỏa tộc.
Lý Văn Li giẫm lên gió mà bay xuống, xuất hiện trong mắt những người này càng thêm cuồng nhiệt sùng bái.
Thậm chí còn có người bởi vì Lý Văn Li tới gần mà kích động quỳ lạy lần nữa.
Lý Văn Li chịu không được những người này quỳ lạy nhanh chóng ngăn bọn họ lại, vì thế cũng bắt chước bô bô.
Những người này nhìn thấy hắn nói tiếng nói của mình, trên mặt mừng rỡ khó mà che giấu, lại bô bô trở lại một đống.
"..." Lý Văn Li.
Hắn chỉ là nói như vẹt, những người này sẽ không thật sự trông cậy vào hắn có thể biết cái gì chứ?
Ngay lúc Lý Văn Li cảm thấy bất lực, đột nhiên một giọng nói nhỏ bé truyền ra từ trong đám người.
"Thiên... Thần..."
"?"
Lý Văn Li nhạy bén bắt lấy giọng nói yếu ớt này, trong đám người đang la hét ầm ĩ khóa chặt một đứa bé, đứa bé kia khoảng chừng bốn năm tuổi, gầy gò yếu ớt, lúc này nó đang trốn ở bên cạnh phụ thân, đang ôm lấy đôi chân đầy lông lá của phụ thân lén lút nhìn hắn.