Hai lần đứa bé nghiêm túc phiên dịch vấn đề của Lý Văn Li, nhưng tất cả mọi người không nghe lọt, cho đến lần thứ ba đề cao âm lượng, Tộc trưởng mới phản ứng được.
Đối mặt với sự chất vấn của thiên thần, ông ta sốt ruột vội vàng hoảng sợ giải thích líu ra líu ríu nói một đống.
Đứa nhỏ chớp mắt nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lén lút cắn một miếng mật ong, những đứa trẻ khác nhìn thấy nhịn không được cũng nói chuyện theo, trong mắt tràn đầy tham lam và hâm mộ.
"Tộc trưởng nói không tìm được cửa nhà thiên thần đành phải leo tường, cho là ông lão là thiên thần nên mới có thể vác ông ấy đi, về sau thiên thần đuổi theo mới biết tìm nhầm người, đêm nay chúng ta là tới bồi tội."
Tiếng phổ thông của đứa nhỏ cũng không phải rất tiêu chuẩn, nhưng Bạch Quân Quân vẫn nghe hiểu.
Kết hợp lời của đứa nhỏ lại nhìn một đám người trần truồng này, càng cảm thấy bọn họ không giống như trong truyền thuyết lắm.
Hơn nữa có thể tìm được người biết nói tiếng phổ thông bên trong thôn hoả tộc, nói rõ trong bọn họ cũng vẫn có chỗ khác người.
Không đến mức gặp người thì ăn.
Còn nữa, Bạch Quân Quân cũng tò mò bọn họ còn có chuyện xưa gì, không chần chờ gật đầu: "Vừa rồi các ngươi nói có người bị bệnh, chúng ta có thể đi nhìn xem. Nhưng chuyện xấu nói trước, nếu như các ngươi có ý đồ điệu hổ ly sơn, cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
"Cái gì là điệu hổ ly sơn?" Đứa nhỏ nghiêng đầu hỏi.
"..." Bạch Quân Quân.
Lý Văn Li mím môi cười: "Điệu hổ ly sơn chính là gạt chúng ta đi xem bệnh, các ngươi lén lút chạy vào trong nhà của chúng ta."
Đứa nhỏ lắc đầu: "Chúng ta sẽ không làm như thế, chúng ta là thật sự muốn mời Thiên Thần giúp khám bệnh."
Mọi người mặc dù không hiểu bọn họ nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy chờ mong không có vẻ là giả.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đành phải gật đầu.
Thế là những người này vui vẻ giơ vũ khí của mình lên, vừa ca hát vừa nhảy múa ở phía trước mở đường.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ở trong sự khua chiêng gõ trống của mọi người một đường đi ra khỏi rừng cây, lúc đi ngang qua cồn cát hôm nay cứu được Đan Hạc tiên sinh, mọi người lại vây quanh bọn họ nhảy múa một trận ở cùng một địa điểm.
Hai người lại khó hiểu.
Đứa nhỏ cười nói: "Đây là nghi thức chào mừng của chúng ta."
"..." Bạch Quân Quân bối rối nhìn thoáng qua chiếc váy lá cây lỏng lẻo của đứa nhỏ, chỉ cảm thấy một lời khó nói hết.
Hoan nghênh thì hoan nghênh, đừng để rơi xuống mới tốt. Đến lúc đó, lúng túng cũng không phải nàng đâu.
Nhưng chuyện khiến cho Bạch Quân Quân chờ mong... Không phải, khiến cho nàng lo lắng không xảy ra.
Lá cây của những người này buộc vô cùng kiên cố, không hề có một chút vấn đề.
Chờ nhảy xong bọn họ tiếp tục đi về phía trước, gần như là mỗi lần đến một cái gò núi, những người này đều phải khiêu vũ, đến cuối cùng hai người cũng chết lặng, mặc cho bọn họ nhảy múa.
Cuối cùng, sau khi vượt qua tòa cồn cát thứ tư, trước mặt xuất hiện một mảnh rừng cây mới, vùng rừng tùng này so với vị trí của Bạch Quân Quân càng xanh ngắt hơn.
Hơn nữa đi vào không lâu đã có thể nhìn thấy bóng dáng của nhà trên cây, nhưng những nhà trên cây này đều rất đơn sơ, không có cách nào so được với nhà sàn ở núi Vu Tổ.
Bên trong nhà trên cây còn có các loại tiếng kêu rên rên rỉ liên tiếp, những giọng điệu này đều ốm yếu lộ ra khí tức tử vong.
Đứa nhỏ nóng vội lôi kéo Bạch Quân Quân, một đường dẫn bọn họ đến nhà trên cây của mẫu thân nó.
Trong một đám người trần truồng, Bạch Quân Quân có thể coi là trông thấy một người tương đối bình thường, người kia mặc dù quần áo tả tơi, ngoại trừ bắp chân và cánh tay, những chỗ khác cũng còn có vải che.
Nhưng lúc này, cánh tay nàng ta lộ ra ngoài, trên bàn chân tràn đầy những vết đỏ, thậm chí miệng mũi đều có vết máu, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người.
Bạch Quân Quân nhíu mày: "Là sốt xuất huyết."
"?" Đứa nhỏ và một đám thôn Hỏa tộc đều không hiểu có ý tứ gì.