Nói không chừng ông ấy còn có thể tạo ra loại nước cất đầu tiên trên đời này, kể từ đó cũng coi như tạo phúc cho nhân loại.
Bạch Quân Quân rời khỏi phòng của Đan Hạc tiên sinh vừa hay trông thấy Sơn Hải tiên sinh đang kéo hồ ly ra bên ngoài, vẻ mặt của hồ ly cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
“Lại có chuyện gì nữa vậy?” Bạch Quân Quân lờ mờ cảm nhận được một mối phiền phức mới.
“Sơn Hải lão tiên sinh nói muốn đi lên sườn núi kiếm vài mỏ quặng về đúc thành sắt sau đó làm lưỡi bổ cho cái cuốc
“???”
Vậy thì phải làm tới khi nào chứ? Hơn nữa lòng sông làm gì có quặng sắt?
Sơn Hải lão tiên sinh trả lời: “Hôm đó ta đã nhìn qua rồi, khoáng thạch ở bên ấy vô cùng đa dạng, vẫn có cơ hội rất lớn. Yên tâm đi, chúng ta sẽ không ở đó lâu đâu, cùng lắm vài ngày là về thôi.”
Bạch Quân Quân: “…”
Sơn Hải tiên sinh quả đúng là dùng việc xây dựng để chứng minh thực lực, có điều ông ấy đã vào độ tuổi trung niên, cường độ lao động lớn như vậy sao có thể gánh vác được chứ? Ông ấy không nên ra ngoài, nếu không sẽ bị cảm nắng mất.
Bạch Quân Quân cảm thấy mình chẳng khác nào bà mẹ già trong căn cứ này, nàng vô cùng khao khát Táp Táp muội muội thân yêu có mặt ơ đây, nơi này đang thiếu một quản gia nhỏ.
Bạch Quân Quân mệt mỏi thở dài một tiếng: “Hôm qua ta ra ngoài trông thấy rất nhiều đá tảng, hay là ông đi xem với ta trước đi?”
Sơn Hải tiên sinh tròn cả mắt, vội hỏi: “Ở đâu thế?”
“Không xa lắm, đi thôi.”
Nếu như Sơn Hải nhất quyết phải tìm việc để mà làm, vậy thì Bạch Quân Quân cũng không khách khí, dù sao trong không gian cũng có rất nhiều sắt.
Bạch Quân Quân kéo tay hồ ly, thì thầm với hắn mấy câu, đáy mắt hồ ly nhanh chóng tràn ngập ý cười, bèn cất bước đi trước một đoạn.
Sơn Hải tiên sinh tò mò nhìn hồ ly rời đi mà chẳng nói câu nào: “Hắn đi đâu thế?”
“Hắn đi thăm dò trước một đoạn, để xem xem bốn phía có hàng xóm hay không, bao giờ có thông báo thì chúng ta mới bắt tay vào việc được, chúng ta không cần phải sốt ruột, cứ từ từ mà làm thôi.”
Bạch Quân Quân nói chuyện cứ như dỗ em bé, Sơn Hải tiên sinh cũng không nghi ngờ gì, chậm rãi đi theo phía sau nàng.
Chờ Bạch Quân Quân và Sơn Hải đặt chân tới nơi được gọi là “chỗ trông thấy rất nhiều quặng sắt”, hồ ly đã đào được rất nhiều hố đất, tựa vào một góc mà thở hổn hà hổn hển.
Lão thổ tò mò đi khắp nơi thăm dò, ôi trời ạ, vậy mà trong lòng đất lại có vài khối sắt lớn thật này!
Hơn nữa số sắt này còn là loại sắt tốt đã được tinh luyện, chỉ cần nung chảy ra một lần nữa là có thể bắt tay vào rèn, hoàn toàn không cần phải mất công rèn sắt.
Sơn Hải lão nhân hào hứng hoa tay múa chân, hào hứng nới: “Nơi này quả nhiên là bảo địa phong thuỷ, không lẽ có thần núi, thổ địa trú ngụ tại đây thật hay sao? Có phải bọn họ nghe được tiếng lòng của ta, nên khi ta cần đến thì lập tức biến ra sắt cho ta hay không? Nếu như vậy thì ta phải thăm thú khắp mọi nơi trong núi này mới được, nói không chừng còn tìm được thứ bảo bối hay ho gì khác.”
“Làm gì có nhiều bảo bối như vậy chứ, chúng ta cũng chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi.” Bạch Quân Quân trả lời rất tự nhiên.
Sơn Hải tiên sinh không nghi ngờ bọn họ, tình cờ vớ được của hời như thế, ông ấy cũng sắp mừng điên lên rồi.
Mấy tảng đá lớn này, có thể tạo ra rất nhiều đồ vậy, thậm chí còn có thể tạo nên một lượng vũ khí nhỏ, sau này không cần lo lắng nữa.
Bạch Quân Quân chỉ tay vào khối sắt màu xanh đen, mở lời hỏi Sơn Hải tiên sinh: “Tiên sinh, đây là thứ gì, màu sắc kỳ lạ như vậy có thể đem đi rèn được không?”
Sơn Hải tiên sinh nhìn theo hướng tay Bạch Quân Quân chỉ, khi trông thấy màu xanh đen của khối sắt, ông ấy như bị dính bùa mê thuốc lú, mê mẩn lao về phía ấy: “Sắt... Sắt tốt! Thứ này hẳn phải là bảo vậy trời ban, chỉ không biết nhân gian này có công cán gì mà nhận được!”
Bạch Quân Quân nghe thế, không nhịn được mà bật cười, cũng chẳng phải thứ gì lạ lẫm, mà là huyền thiết được đặt bên trong bốn chiếc hộp báu, khi trước chính là phần chuôi của tứ đại danh kiếm.
Không phải hiện giờ hồ ly bị thiếu vũ khí sao? Nếu như có thể biến nó thành vũ khí thêm lần nữa, vậy thì đối với hồ ly mà nói, đây cũng là một chuyện không tồi.