Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 916 - Chương 916. Ông Lão Bí Ẩn A Hùng

Chương 916. Ông lão bí ẩn A Hùng Chương 916. Ông lão bí ẩn A Hùng

Lúc này Đan Hạc cũng chẳng buồn giả bệnh nữa, sốt sắng ngồi phắt dậy, trong ánh đầy vẻ tò mò: “Hay là con kể lại chi tiết xem những người đó là ai, am hiểu về thứ gì nhất đi?”

Bạch Quân Quân: “...”

Quả nhiên, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, thứ mà người say mê học hỏi cố chấp không chịu buông tha luôn là thứ không thể với tới.

Cũng khó trách lão già này giả vờ ốm đau bệnh tật đáng thương như vậy.

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài.

“Sư phụ, con cũng không gạt ngài mà, thật ra con chẳng biết y thuật gì cả, vừa rồi kể ra mấy cái tên đó cũng chỉ là gạt ngài mà thôi. Con thật sự đã gặp được một ông lão trên đường chạy nạn, ông lão đó có loại nước thần tiên có thể trị bách bệnh. Ông ấy nói gặp được con là có duyên nên đã truyền lại cách chế thuốc cho con. Dọc đường, con dừng phương thuốc ấy cũng đã cứu được không ít người, cho nên mới tự tin và chắc chắn mình cứu được hồ ly như vậy.”

“Thì ra là thế!” Đan Hạc tiên sinh bỗng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ: “Không ngờ trên đời này lại có một vị cao nhân như thế, nha đầu à, nước thần tiên…”

Đan Hạc tiên sinh còn chưa kịp nói khỏi miệng, Bạch Quân Quân đã lắc đầu nguầy nguậy, lý do vô cùng hợp tình hợp lý: “Con đã đồng ý với ông ấy không được tiết lộ với bất cứ ai về phương pháp chế thuốc cụ thể, có điều ở đây con vẫn còn một chút nước thần tiên, nếu cảm thấy tò mò, ngài có thể cầm đi nghiên cứu.”

Dứt lời, nàng hào phóng lấy túi thuốc giải trên người mình xuống mà đưa cho Đan Hạc.

Ý của nàng là, dù thế nào nàng cũng không nói ra công thức, nhưng nếu có thể nghiên cứu ra được, vậy thì đều là nhờ bản lĩnh của ông ấy.

Đan Hạc tiên sinh nước mắt lưng tròng, không ngờ tiểu đồ đệ này lại bằng lòng giao lại thứ nước quý giá này của mình, ông ấy liên tục thoái thác: “Không cần đưa cho ta, ta chỉ tò mò về cách con hành nghề cứu người mà thôi. Chỉ cần biết trên đời này có cao nhân còn tài hoa hơn ta là được rồi. Uổng công ta bôn ba nhiều năm, tự cho mình tài cao, nếu tranh thứ hai thì không ai dám giành thứ nhất. Thì ra là do ta tự cao tự đại, cao thủ trên thế gian này cũng thật nhiều.”

Trong lòng Đan Hạc tiên sinh ngổn ngang.

Bạch Quân Quân thấy ông ấy lại sắp rơi vào một vòng luẩn quẩn, sợ rằng ông ấy nhụt chí vì có người tài hơn mình, từ đó nghĩ quẩn, chỉ đành cực lực dúi túi nước vào tay ông ấy.

“Không tiếc gì cả, ngài cứ cầm lấy mà nghiên cứu đi ạ, ông lão ấy cũng đã nói, trên đời này nếu có ai có thể tìm ra được phương pháp chế nước thần tiên của mình, vậy thì người đó cũng coi như có duyên với ông ấy, đáng để ông ấy kính nể.”

Đan Hạc không biết Bạch Quân Quân đang thao túng tâm lý mình, nghe nàng nói vậy thì không mảy may nghi ngờ, chỉ nghiêm túc hỏi: “Chẳng hay cao danh quý tánh của vị tiên sinh ấy là gì?”

“Ông ấy tự xưng là A Hùng.”

“Hả?” Đan Hạc há hốc mồm, bỗng cảm thấy cái tên này chẳng xứng với một vị thần y đắc đạo trong tưởng tượng của mình.

Bạch Quân Quân híp mắt, nửa thật nửa giả tiếp lời: “Ông lão ấy cũng là người không màng thế tục, nói rằng tên họ cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, gọi là gì cũng được, có điều… Con cũng nghi ngờ chẳng biết có phải ông ấy bịa ra một cái tên để gạt con hay không?”

Ấy thế mà, mấy lời nửa thật nửa giả này lại khiến Đan Hạc tiên sinh tin răm rắp, đáp lại rằng:

“Không thể nói như vậy được, cao nhân như vậy quả nhiên là không giống chúng ta. Cảm ơn con nhé đồ nhi ngoan, ta sẽ nghiên cứu thật kỹ, để bằng được một nửa cao nhân ấy.”

Ánh mắt Đan Hạc tiên sinh lại tràn ngập ý chí, như thể muốn dùng cả quãng đời còn lại để nghiên cứu ra cách chế tạo nước thần tiên cứu người.

“Sư phụ à, chuyện này ngài nhớ phải giữ bí mật, không được nói với người khác nữa đâu đó!”

“Yên tâm đi, ta hiểu mà!”

Vấn đề của Đan Hạc tiên sinh xem như đã được giải quyết êm đẹp. Bạch Quân Quân thở phào nhẹ nhõm, cứ để ông ấy nghiên cứu đi vậy. Thứ đồ nhỏ nhoi được chiết xuất từ cỏ cây này, nếu không có dị năng thì chắc chắn không thể nghiên cứu ra được.

Cứ để cho ông ấy nghiên cứu khoa học thật hăng say đi cũng chẳng hề gì.

Bình Luận (0)
Comment