Bạch Quân Quân: “…”
Lý Văn Li: “…”
Xem ra mẹ của nhị mao của là một người giỏi làm công tác văn hóa, nói gì cũng ngắn gọn dễ hiểu.
Tộc trưởng hay tin, lại tiếp tục dập đầu lạy bọn họ cùng với tộc nhân. Trước thái độ ấy của bọn họ, chẳng cần Nhị Mao phiên dịch, bọn họ nhìn thôi cũng hiểu, bọn họ đang có ý phục tùng tuyệt đối.
Bạch Quân Quân gật đầu đáp: “Được, để chúng ta trở về lên, kế hoạch trước đã ngày mai sẽ quay lại đây, các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Hai người chuẩn bị quay về nhà, tộc trưởng thân thiện sai một đám người khuân hết đồ ăn vừa săn được qua đó cho bọn họ.
Từ nửa đêm hôm qua tới giờ tính ra cũng khá lâu, hai người mang theo chiến lợi phẩm trở về, mọi người đang ăn sáng, thấy hai người mới sáng sớm đã bắt được nhiều thú hoang như vậy, ai nấy đều sợ ngây cả người.
Bạch Quân Quân ngại ngùng nói: “Đây là hàng xóm tặng đó.”
“Hàng xóm?” Mọi người sửng sốt.
Không phải hôm qua đám người kia vừa mới tới đây trèo tường tuyền chiến sao, sao mới đó đã tặng thức ăn rồi?
Như vậy không phải sáng nắng chiều mưa quá rồi hay sao?
Mọi người còn đang cảm thấy khó hiểu, Bạch Quân Quân lại nói: “Ngày hôm qua ta hiểu lầm, bọn họ trèo tường chỉ vì muốn tặng đồ ăn mà thôi.”
“Vậy bọn họ bắt Đan Hạc tiên sinh là vì...”
“Bọn họ muốn nhảy múa cho ông ấy xem.”
Mọi người: “…”
Đang nói, Bạch Quân Quân bỗng nhận ra ở đây không có bóng dáng của Đan Hạc, không khỏi tò mò: “Sư phụ đâu rồi?”
“Sáng sớm nay ta đã qua xem rồi, ông ấy đang ốm yếu, khó chịu lắm, chắc là màn nhảy múa của hàng xóm ngày hôm qua đã dọa ông ấy sợ rồi.”
Sơn Hải tiên sinh nhanh chóng thuật lại tình hình của Đan Hạc cho Bạch Quân Quân biết.
Bạch Quân Quân nhướng mày, cũng trách nàng đã chủ quan. Dù sao đi nữa, ông già này cũng đã năm, sáu mươi tuổi rồi, đúng là đã tới tuổi ốm yếu bệnh tật, không thể dãi nắng dầm mưa nhưng vẫn khỏe mạnh như bọn họ được.
Ngày hôm qua sau khi cứu ông ấy về, nàng cũng quên mất chuyện để cho ông ấy uống chút nước thảo mộc.
Bạch Quân Quân khá lo lắng, bèn đi tới phòng Đan Hạc.
Lúc đó Đan Hạc tiên sinh đang ốm yếu nằm trên giường, nhìn thấy Bạch Quân Quân tới cũng chỉ cau mày rầm rì, cũng không hề mở to mắt.
Bạch Quân Quân nắm cổ tay của ông ấy bắt mạch, có điều mạch tượng vẫn còn khá ổn định, không có gì bất ổn.
“Quái lạ.” Bạch Quân Quân nhìn hết một lượt, nhưng vẫn chưa thể tra rõ nguyên nhân.
Đang tò mò, Đan Hạc tiên sinh đã buồn bã mở mắt: “Đồ nhi à, sư phụ như vậy có lẽ cũng chẳng phải do bệnh tật, mà là do tuổi thọ đã hết.”
Mặt Bạch Quân Quân hiện đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng nhịp tim của ông ấy vẫn còn rất ổn định cơ mà, đâu có giống người sắp chết? Tưởng nàng chưa gặp ai sắp chết bao giờ sao?
“Trước đây nhận con làm đồ đệ, nhưng lại không có dạy dỗ con chu đáo, đây là điều mà vi phu tiếc nuối. Cũng trách ta nhìn lầm, cho rằng tiểu cô nương con nhà quý tộc chưa chắc đã có lòng học y thuật như vậy, để cho con vô duyên vô cớ phí mất mấy năm gọi sư phụ, đây là lỗi của vi sư. May mà con còn gặp được danh sư nào khác, người đó đã dạy dỗ con trưởng thành như ngày hôm nay, vi sư cũng coi như được yên lòng, chỉ là không biết trên đời này có ai mà lợi hại như vậy, đồ nhi có thể nói ra được hay không.”
“…”
Bây giờ thì Bạch Quân Quân cũng hiểu được ý của lão già này, hoá ra là ông ấy giả bệnh, nhằm mục đích tìm hiểu vì sao y thuật của nàng lại giỏi như thế.
Bạch Quân Quân nhếch mép, đáp tằng: “Thần Nông, Hoa Đà, Biển Thước, Trương Trọng Cảnh, Tôn Tư Mạc, Lý Thời Trân,... quá nhiều, con đếm không hết.”
Tất cả những cái tên này đều được lấy ra từ trong cuốn sách danh y mà hồ ly đưa cho nàng.
“Con đừng nói bậy.”
Đan Hạc tiên sinh nhíu mày, nha đầu này còn định lừa ông ta hay sao, Hoa Đà và Biển Thước đều là thần y từ rất lâu về trước, chứ đừng nói tới Thần Nông.
Có điều những cái tên ở phía sau đó, ông ấy chưa nghe qua bao giờ, chẳng lẽ là bọn họ thật hay sao?
Nha đầu này không chỉ nhận thêm một sư phụ ư?